“Ông ta đã phát hiện, hay là chưa phát hiện?” 

Trên không, Tố Thu trưởng lão khế lẩm bẩm. 

Biểu cảm rõ ràng có hơi nghiêm trọng, Tổ Thu trưởng lão nhớ lại mỗi một câu mà bà ta và Phong Thiên công tử đã nói với nhau. 

Suy đi nghĩ lại hồi lâu, Tố Thu trưởng lão cũng không phát hiện mình nói không đúng ở đâu. 

Định thần lại, Tổ Thu trưởng lão hít thở sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Sự việc nếu đã làm rồi, vậy thì phải làm tới cùng” 

Hơi siết chặt nắm đấm, Tố Thu trưởng lão tiếp tục bay về phía trước. 

Nhưng vào lúc này, Tố Thu trưởng lão cảm nhận được chiếc nhẫn trên tay mình hơi sáng lên. 

Sau đó, chiếc nhẫn bắt đầu run rẩy kịch liệt. 

Đây là... 

Tố Thu trưởng lão dừng bước chân, đưa tay ra. 

Khi bà ta hướng chiếc nhẫn về phía cổng thành, lập tức chiếc nhẫn bắt đầu phát ra âm thanh rất khế. 

“Ngô Tân!” 

Thần sắc của Tố Thu trưởng lão thay đổi, lập tức hóa thành lưu quang bay về phía cổng thành. 

Cùng lúc đó, bên ngoài cổ thành vang lên tiếng gõ. 

Bup! Bup! 

Sau hai tiếng giòn tan thì không có động tĩnh nữa. 

Một dàn thuyền từ từ tiến vào trong thành Kình Thiên, trên long ỷ tử kim dẫn đầu, chính là Tần Chính – quốc chủ của nước Võ Đỉnh. 

Đằng sau ông ta, đám người Linh Bối cũng ở trong đó. 

Lúc này Hàn Liên lớn giọng hét lên: “Sao thế, sao mới gõ hai cái thì dừng rồi. Nước Hồng Mao gì gì trước đó còn có gõ bốn tiếng. 

Đại sư huynh ở bên cạnh xoa bụng nói: “Đệ để ý cái này làm gì. Gõ nhiều vài tiếng, cũng không thấy đệ mọc thêm miếng thịt nào. Aiya, kiến trúc và con người của nước Kình Thiên đều rất cao!” 

Sau khi Hàn Liên nhìn trái phải xung quanh một vòng, nhoẻn miệng cười nói: “Đệ cảm thấy tạm được. Các huynh lẽ nào không phát hiện, góc độ này, xem dưới váy rất thích hợp hay sao?” 

Dứt lời, Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực đều hiểu ý mà cười. 

Linh Bối và Lâm Sơ đều phỉ nhổ Hàn Liên. 

Linh Bối lớn giọng nói: “Nhìn cái tư tưởng méo mó của các anh kìa. Không thể học theo đại sư huynh à?” 

Đại sư huynh ngại ngùng họ hai tiếng, sau đó đanh giọng nói: “Phải, Linh Bối nói rất đúng. Các đệ phải học theo huynh, làm người phải một thân chính khí” 

Hàn Liên liếc xéo nhìn đại sư huynh nói: “Đại sư huynh, những xuân cung họa mà huynh giấu còn ở chỗ đệ đó, cần lấy ra cho mọi người xem không?” 

Đại sư huynh lập tức đi lên bịt miệng của Hàn Liên. 

Linh Bối và Lâm Sơ cũng quay đầu đi, vẻ mặt không thể nhìn thẳng. 

Ở đằng sau nữa, đám người Ngô Tân Lão Lưu ở trên một chiếc thuyền, yên lặng nhìn xung quanh. 

Lão Lưu cười nói: “Đúng thật là nước Kình Thiên này là một nơi tốt, lực lượng thiên địa dồi dào như này, tu luyện ở đây làm một ăn hai! Nhìn xem thành trì này, bức tượng này, tôi dám chắc chắn bên trong chắc chắn có trận pháp lợi hại!” 

Hiên Viên lão quỷ tiếp lời: “Được rồi đó. Ông nhìn ra cái gì chứ chỉ giỏi nói linh tinh. Còn trận pháp, tôi thấy chỉ là kiến trúc biết di chuyển thôi” 

Ngô Tân chắp tay sau lưng, yên lặng nghe bọn họ cãi nhau. 

Đột nhiên, tâm thần của Ngô Tân khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. 

Ở đó có một chấm đen mắt thường không thể nhìn thấy, nhanh chóng bay tới. 

Trong mắt Ngô Tân xẹt qua ánh sáng, bỗng bay lên, đi tới bên cạnh Linh Bối. 

Đám người Hàn Liên vội vàng im miệng, Linh Bối vừa muốn lên tiếng, Ngô Tân đưa tay ra nói: "Ta ra ngoài đi dạo, mấy đứa tới nơi dừng chân trước, ta sẽ tới sau. 

Linh Bối thấy vẻ mặt của Ngô Tân có chút không đúng, vội vàng hỏi: “Là Cửu Thiên sao?” 

Ngô Tân lắc đầu nói: “Không phải. Linh Bối, không cần lo lắng, Cửu Thiên chắc chắn còn sống!” 

Vỗ vai của Linh Bối, Ngô Tân bay lên, sau đó biến mất trong đám đông. 

Lâm Sơ ôm cánh tay của Linh Bối: “Chị Linh Bối. Tin lời Ngô lão nói, Cửu Thiên chắc chắn còn sống” 

Linh Bối khẽ gật đầu. 

Ngô Tân bay thẳng về nơi ít người, rất nhanh đã tới trong một trạch viện của nhà dân. 

Núi giả rừng cây, bên có đình đài thủy tạ. 

Đối với chủ nhân của căn nhà này mà nói, đây có thể là núi giả bày ở hậu hoa viện. Nhưng người có thân hình bình thường như Ngô Tân, hoàn toàn có thể đáp bên trên, yên lặng ngồi ở trong đình đài. 

Nhấc tay, nước suối chảy ngược, ngưng thành cái ấm trong tay. 

Ngón tay lại điểm, giọt nước thành băng, huyễn hóa thành lỵ. 

Một làn khói trắng bốc lên, ấm nước sôi sục, rót vào trong ly thủy tinh. 

Ngô Tân đanh giọng nói: “Tám ngàn dặm sơn hà kiếm và rượu, chín vạn dặm thương khung mộng và tỉnh. 

Bỗng nhiên, lại có một luồng ánh sáng đáp xuống. 

Tố Thu trưởng lão từ từ ngồi đối diện Ngô Tân, mỉm cười nhìn Ngô Tân, nói tiếp: “Ba ly có thể thông đại đạo, một trận đấu hiểu rõ thiên địa” 

Nâng ly trà lên, Tổ Thu trưởng lão uống một hơi hết sạch. 

Ngước mắt nhìn Ngô Tân, Tố Thu trưởng lão khẽ nói: “Tôi tưởng ông nhìn thấy tôi, sẽ chạy.” 

Ngô Tân nói: “Đổi lại lúc khác, tôi chắc chắn sẽ vậy. Nhưng hôm nay, tôi không chạy. Tổ Thu, lâu rồi không gặp, một lần từ biệt lại vài năm.” 

Vẻ mặt Tố Thu trưởng lão rất phức tạp, nhìn mấy sợi tóc trắng trên tóc Ngô Tân, nói: “Tình trạng sức khỏe của ông hình như càng lúc càng tệ. Tôi đã nói với ông từ lâu, trong thiên hạ người có thể giúp ông cũng chỉ có tôi. Đi theo tôi đi, ông có thể quay lại đỉnh phong!” 

Ngô Tân khẽ cười nói: “Đi theo bà ư? Nhập ma sao? Xin lỗi, tôi thà chết cũng không muốn nhập ma. Hơn nữa, bà nói sai rồi. Tôi không phải càng lúc càng tệ, tôi đã đi một vòng trước Quỷ Môn Quan, bây giờ là càng lúc càng tốt mới đúng” 

Tố Thu trưởng lão cười nói: “Càng lúc càng tốt, chuyện này sao có thể chứ?” 

Ngô Tân nói: “Đối với người như chúng ta mà nói, không có gì là không thể, không phải sao?” 

Tố Thu trưởng lão giống như đã hiểu cái gì đó, thần sắc có hơi ngạc nhiên. 

“Ông tìm được rồi sao? Chuyện này sao có thể, ba thứ đó, không có thứ nào là ông có thể tìm được. 

Ngô Tân đưa tay ra, cắt ngang lời của Tố Thu trưởng lão, nói: “Tôi tới tìm bà, không phải muốn nói chuyện này với bà. Tố Thu, bà ở đây làm cái gì? Lẽ nào ma tu các người cũng định tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc ư?” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Không sai. Ông đoán rất đúng, chúng tôi không những sẽ tham gia, còn muốn lấy thứ hạng tốt, sỉ nhục nhân sĩ chính phái như ông” 

Ngô Tân lắc đầu nói: “Bà không vô vị như vậy. Có điều tôi cũng lười hỏi tiếp. Dù sao bà cũng sẽ không nói, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, bà có thể trả lời tôi không?” 

Tố Thu trưởng lão bỗng khẽ cười vài tiếng: “Ông muốn hỏi về đệ tử của ông, đúng không?” 

Trong mắt Ngô Tân lập tức phát ra ánh sáng mạnh, nói: “Bà biết nó ư? Rất tốt, xem ra đệ tử của tôi còn sống. 

Tố Thu trưởng lão cười nói: “Không sai. Còn sống, sống rất tốt. Cậu ta thoáng hơn ông, cũng thức thời hơn ông. Ông hiểu ý của tôi chứ?” 

Ngô Tân nghe xong thì đầu tiên là sững người, sau đó bỗng cười ha ha: “Bà định nói với tôi, đồ đệ của tôi đi theo bà làm ma tu ư?” 

Tố Thu trưởng lão gật đầu nói: "Sao hả, ông không tin?” 

Ngô Tân từ từ đứng dậy nói: “Cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc rồi, tạm biệt. 

Trong mắt Tố Thu trưởng lão xẹt qua lệ quang, nói: “Điều tôi nói là sự thật. Ông vậy mà không tin? Ngô Tân, ông tin đệ tử của ông như vậy sao?” 

Ngô Tân nói: “Vậy ư? Vậy thì xin hỏi, đệ tử của tôi tên là gì?” 

Tổ Thu trưởng lão đã trầm mặc, bởi vì câu hỏi này bà ta không trả lời được. 

Ngón tay Ngô Tân gõ nhẹ vào bàn, nói: “Quay về nói với nó, Ngô Tân sư phụ tới rồi. 

Ngô Tân dứt lời thì bay lên cao. 

Tổ Thu trưởng lão bỗng lắc đầu cười thành tiếng. 

“Phục rồi, thật sự phục rồi. Hai thầy trò này!” 

eyJpdiI6Ijk5MWdzdHJcL3VwUDY5ZlFQREZDVlVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpHTktzb0k1MlJUdzhLOFhcL3c0RStoc0dTQ1E2MmNOcmZ0eUNsS1l2VGNMNlU0OXhXXC92V3hxK1JSQWQ2QjlcL013K1p0V2h2QUpib1A0UWEwNWdDWktIcUh4TFdBdzRGUjhOMEUxQk81M3pldjVscVZoZGtneEJ4aXBIam1xRnFQUVFCRzg0b0tsZ05qcThQR2ZcL0xUMitPTW9uZmZBRkpSUjdpSWFuekUzckZ3bThuaHZ6WlwvZXV6cW05dVdFREI5a1NwN0ZZZWpSZ3JMeFJjcjZHS2xOZz09IiwibWFjIjoiNjkwZGYwZDEwMmM5NzBjY2ZiZjU0YTg3ZjE5NzVmNzhhYWNhZWUwYjFiM2Y3OTQwMDVmOTNlNDgzYTNjODdkOCJ9
eyJpdiI6InZrd2UyenZoMGZsS1Q3VzNyVUgxcHc9PSIsInZhbHVlIjoiMDNnTHN3VDEyWnNFaWFBeEV6bUIwM21PMGdWTkVYdTZqdEhXWmJSOVNvZDZqN0xxT3NyTTZrSkdWSXVDTVlaaEJNTWtuUlhOUllDZUNwXC84MXEzWldZS3ZcL0lHZWdoMXpxXC9Ud1IyT1VRd0lzeHljb0I5bGxDRjhDc1pha3pqRlNxK21CNzlHdlRoelZFMlVkaTFrZjRaS05xN2Z0STlQWEV6dUR0U2l2UFFnPSIsIm1hYyI6IjJiNTcyY2ZiMjNhZGRlY2ViMTU0NTBjZDJmY2YzZjc1Y2I2MmY1N2JiZmQzMGEzNWZmZDA3ZDJlNDQ1MWM1NDcifQ==

“Cửu Thiên. Con sống thì tốt, con sống thì tốt!”

Ads
';
Advertisement
x