Ba ngày sau, phủ của đại hoàng tử.
Trong đại sảnh, Cửu Thiên và Nam Cung Lệ ngồi ở ghế chủ vị.
Xung quanh không có người hầu nào cả, ở cửa còn thiết lập trận pháp. Nam Cung Lệ mặt mày quái dị, vẻ mặt Cửu Thiên cũng rất khó coi.
Ở trước mặt bọn họ, một người đàn ông gầy gò, mặt nở nụ cười, cười nói: "Dạ Ảnh đường chủ, không cần kinh ngạc như vậy.
Cửu Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt cũng lập tức tia lạnh,
“Cậu nhất định là đang nói đùa với tôi nhỉ, Lữ Duy! Cậu nói lại lần nữa, là ai kêu cậu tới chỗ tôi?”
Lữ Duy xòe hai tay ra, nói: “Dạ Ảnh đường chủ, tôi nói lại mười lần cũng như vậy. Các trưởng lão kêu tôi tới. Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là phó đường chủ của ngài. Giúp ngài xử lý chuyện của một số tên cặn bã, bên trên sắp xếp như vậy, tôi cũng hết cách.
Cửu Thiên chỉ vào Nam Cung Lệ nói: “Tôi đã có phó đường chủ rồi.
Lữ Duy nhún vai nói: “Rất nhiều phân đường đều có hai phó đường chủ!”
Cửu Thiên nhìn sang Nam Cung Lệ, khẽ lắc đầu,
Nam Cung Lệ lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt của Lữ Duy: “Có thể lời của đường chủ nói không đủ rõ. Vậy tôi nói lại lần nữa, phân đường 15, không chào đón cậu!” Lữ Duy nhếch miệng cười nói: “Dạ Ảnh đường chủ, cái này không nằm ở vấn đề có chào đón hay không. Các trưởng lão cùng hạ lệnh kêu tôi tới, tôi không thể không tới, ngài cũng không thể không nhận. Các trưởng lão còn nói, Dạ Ảnh đường chủ lần này ngài đánh nhiều vị đường chủ như thế, cần cho ngài một cảnh cáo!”
Lữ Duy chỉ vào mặt mình nói: “Mà tôi chính là cảnh cáo này!”
Cửu Thiên khẽ thở dài, nhìn chằm chằm mặt của Lữ Duy, nói: “Lúc đầu tôi nên giết chết cậu”
Lữ Duy cười nói: “Dạ Ảnh đường chủ, lúc đó ngài quả thật suýt nữa giết chết tôi. Nhưng tôi chưa chết, bây giờ còn trở thành thuộc hạ của ngài, đây là số, không phải sao?”
Ngón tay Cửu Thiên gõ vào thành ghế, nói: “Nếu đã là sắp xếp của các trưởng lão, vậy tôi nhận. Nhưng tôi vẫn nói trước với cậu một câu, chuyện trong phân đường, cậu không
được nhúng tay vào, mọi thứ đều do Nam Cung Lệ toàn quyền phụ trách. Cậu dám động vào, tôi sẽ lấy mạng của cậu.”
Vẻ mặt Lữ Duy hơi thay đổi, hắn ta cảm nhận được sát khí mãnh liệt phóng ra từ trong Cửu Thiên.
Cỗ khí tức đó giống như dịch thể mát lạnh, bốc lên từ lòng bàn chân của hắn, kéo tới tứ chi gân mạch.
Trước khi tới, Lữ Duy nghe các trưởng lão nói, Dạ Ảnh một mình đánh bại mười mấy vị đường thủ, hắn ta còn có chút không tin.
Nhưng bây giờ xem ra, tình hình dường như là thật.
Ở trước mặt thực lực mạnh mẽ, Lữ Duy không thể không cúi đầu, cúi người nói: "Mọi thứ nghe theo ý nguyện của ngài, đường chủ!”
Cửu Thiên gật đầu, Nam Cung Lê cũng hơi thở phào.
Sau đó, Cửu Thiên hỏi tiếp: “Cậu vừa nói, giúp tôi xử lý một số tên cặn bã là có ý gì?”
Lữ Duy cười nói: “Các ma tu tới từ các nước trong tứ giới cũng tới rồi. Đều là một số ma tu cấp thấp nhất, vậy nên bị coi thành cặn bã. Hiện nay, tinh anh cầm đầu của bọn họ đều tập trung ở thành Đông, đợi các phân đường đi chọn người. Đường chủ ngài cũng có suất, hơn nữa còn không ít suất. Bên trên đặc biệt cho phép, tôi tới là để giúp ngài quản lý những người này!”
Cửu Thiên hơi nhíu mày, Nam Cung Lệ cũng có hứng thú, lên tiếng hỏi: “Đều là ma tu như nào?”
Lữ Duy đáp: “Một số ma tu treo danh hiệu khác lại muốn vào Đạo Tâm Ma Tông. Trong số bọn họ, cao thủ cực kỳ lợi hại đã được các trưởng lão mang đi trước rồi. Nhưng những tinh anh còn lại thì đợi chúng ta đi chọn. Đường chủ, nếu bây giờ ngài không có chuyện gì, tốt nhất qua đó sớm. Muộn một chút, khả năng người lợi hại, hoặc hạt giống không tệ sẽ bị chọn hết. Đây là cơ hội tốt để các phân đường nâng cao thực lực.
Cửu Thiên và Nam Cung Lệ nhìn nhau, gật đầu nói: "Được, bây giờ chúng ta đi!”
Dứt lời, ba người nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ đi tới cửa, đằng sau truyền tới một tiếng nổ, sau đó là tiếng la ó.
Cửu Thiên nhìn khói trắng bốc lên ở hậu viện, nhíu mày nói: “Huyễn Tầm lại đang đánh ai thế?”
Nam Cung Lệ gãi đầu nói: “Khả năng lại là tên ngốc xui xẻo nào đó bị cô ta kéo đi tỉ thí rồi. Đường chủ, hai người đi trước, tôi đi xem xảy ra chuyện gì.
Cửu Thiên gật đầu, đi theo Lữ Duy ra khỏi phủ của đại hoàng tử.
Hai người lật người lên xe ngựa, phi long bay lên, trong nháy mắt thì không thấy bóng dáng.
Trong xe ngựa, Lữ Duy mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: “Đường chủ, tuy trước đó chúng ta từng có xích mích nhưng sự việc đã trôi qua một năm rồi đúng không? Để chúng ta xí xóa chuyện trước kia được không? Tôi nguyện ý giúp ngài xây dựng phân đường thứ 15 trở thành một trong mấy phân đường mạnh nhất thiên hạ!”
Cửu Thiên dửng dưng nhìn Lữ Duy nói: “Vậy ư? Coi như cậu có lòng. Chỉ cần cậu cố gắng làm việc, không gây rắc rối cho tôi. Chúng ta đương nhiên có thể hòa giải”
Lữ Duy cười càng rạng rỡ.
Lúc này, Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể Cửu Thiên nói: “Ồ, Chủ nhân vĩ đại, người không phải thật sự muốn hòa giải với hắn chứ? Nếu người muốn, bây giờ ta có thể giết hắn, ta cảm nhận được yêu thú Thiên Phượng mà ta để lại trong cơ thể của hắn lại mạnh hơn rồi.
Trước mắt Cửu Thiên sáng lên, hắn cũng quên mất Cửu Long Huyền Cung Tháp để lại một chiêu đối với tên này.
Khóe miệng Cửu Thiên cong lên, nụ cười này cũng bị Lữ Duy nhìn thấy.
Nhưng Lữ Duy chỉ cho rằng, đây là nụ cười thân thiện của Cửu Thiên.
Cửu Thiên tùy tiện hỏi vài câu liên quan tới các trưởng lão, kiểu bây giờ đang làm gì.
Lữ Duy thuận miệng trả lời, chỉ là hắn ta dường như cũng không biết nhiều, vậy nên Cửu Thiên cũng không thể từ trong miệng của hắn ta moi được thông tin hữu dụng gì.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới thành Đông.
Xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, cả đoạn đường Cửu Thiên cũng không biết xe ngựa xuyên qua mấy lớp chắn, đi vào mấy trận pháp, thỉnh thoảng còn phải dừng lại xuất trình lệnh bài đường chủ của mình, lúc này mới tới trước một tòa kiến trúc giống như sân đấu võ.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Cửu Thiên và Lữ Duy từ trong đi ra, đồng thời phất tay kêu các hộ vệ dựa xe ngựa ở một bên.
Hai người từ từ bay lên, lơ lửng ở trên không.
Nhìn từ đây, lúc này Cửu Thiên mới nhìn rõ, đây chính là một sân đấu võ bỏ hoang.
Tường đổ nát, gạch vụn khắp nơi.
Chỉ là lúc này bên trong lại đầy bóng người.
“Đi thôi, đường chủ!”
Lữ Duy dẫn Cửu Thiên đi vào trong sân đấu võ.
Lúc này, một đám người mặc đồ đen bay tới, dừng lại ở chỗ cách Cửu Thiên mười bước.
“Hãy xuất trình lệnh bài hoặc lệnh thạch!”
Cửu Thiên lấy ra lệnh bài của mình để người mặc đồ đen đó xem.
Ngay lập tức một đám người mặc đồ đen cúi người hành lễ, Lữ Duy lớn giọng nói: “Đường chủ của phân đường 15 giá lâm, còn không mau đi sắp xếp vị trí”
Những người mặc đồ đen lập tức tản ra, sau đó đanh giọng hô to: “Đường chủ của phân đường 15, tới!”
Ngay lập tức, trong sân đấu võ, vô số ma tu ngẩng đầu lên.
Trên mặt mang theo sự sững sờ, tò mò, sau đó đều chuyển sang phấn khích.
“Đường chủ của phân đường 15 tới rồi sao? Tên Dạ Ảnh đó ư?”
“Là anh ta sao? Anh ta đang ở đâu, để tôi xem thử!”
“Chính là đường chủ điên đó, trời ạ, tôi nhất định phải gặp mặt anh ta một lần.
Lữ Duy kinh ngạc nói: “Đường chủ, ngài không biết nhỉ, hiện nay ngài đã là nhân vật cấp truyền thuyết trong lòng các ma tu, bọn họ đều là người sùng bái của ngài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất