Thành Đông của thành Kình Thiên, pử một quán nhỏ bên đường.
Một bộ bàn ghế, hai bát vằn thắn, Tố Thu trưởng lão và Phong Thiên công tử ngồi đối diện nhau, thản nhiên nhìn đám đông đi lại trên đường to ngõ ngõ.
Phong Thiên công tử vừa ăn vằn thắn vừa hàm hồ không rõ, hỏi: “Bà biết trong thiên hạ có bao nhiêu nước không? Có bao nhiêu cường giả không?”
Tố Thu trưởng lão để đũa xuống, nói: “Không biết. Loại vấn đề này, sợ rằng không ai nói chính xác được”
Phong Thiên công tử cười nói: “Bà chỉ là không nghĩ thôi. Tôi nói cho bà biết, đất nước trong thiên hạ này thật ra chỉ có một, cường giả trong thiên hạ, thật ra cũng chỉ có một.
Tố Thu trưởng lão nhíu mày nói: “Phong công tử, tôi có chút không hiểu lời của ngài. Tuy tôi biết ngài có thể muốn đếm anh hùng trong thiên hạ nhưng tôi không ngờ ngài sẽ chỉ nói một người! Ngài không phải là định, nói người đó là ngài chứ?”
Phong Thiên công tử nói: “Đúng rồi, bà đoán rất chuẩn. Tôi cũng ngại khi khen mình như vậy, hay là bà nói thật đi.
Tố Thu trưởng lão cạn lời.
Phong Thiên công tử nói: “Sao thế? Bà cảm thấy tôi lại nói linh tinh à? Tôi nói cho bà biết, lần này tôi thật sự không có.
Phong công tử đưa tay một ngón tay, chỉ lên trời, lại chỉ xuống đất, nói: “Rất nhanh, thiên hạ này chỉ còn một nước. Nó gọi là Thánh quốc, chữ ma thật ra không hay, tuy rất bá khí bản thân chúng ta cũng nói nhưng nghe rất không hay. Đợi tới khi thiên hạ này chỉ còn lại nước của ma tu chúng ta. Tôi nhất định sẽ loại bỏ chữ ma này, đổi thành thánh. Tố Thu trưởng lão tiếp lời: “Sau đó ngài chính là cường giả duy nhất của nước Thánh ư?
Phong công tử gật đầu nói: “Không sai. Ai dám nói không phải, tôi giết kẻ đó.”
Tố Thu trưởng lão khế vỗ tay nói: “Ngài nói chuyện, mãi mãi đều có đạo lý như thế
Phong công tử khẽ cười nói: "Đâu có, đâu có. Tố Thu à, cuộc thi đấu vạn phương chư quốc này, khi nào diễn ra?
Tố Thu trưởng lão nói: “Đợi thêm đi. Sân đấu đã chọn xong từ lâu, nhưng thời gian vẫn phải kéo dài một chút. Có một số quốc chủ và cường giả của vài nước trọng điểm còn chưa tới. Tôi không hy vọng xuất hiện sự cố gì cả.
Phong công tử gật đầu nói: “Được, cứ làm vậy đi. Đúng rồi, bà tới lúc đó giúp tôi sắp xếp một chút, tôi cũng muốn tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc!”
Tố Thu trưởng lão sững người, nói: “Cái gì? Phong công tử, ngài đang nói đùa à? Ngài cũng muốn tham gia ư?”
Tay Phong công tử chỉ vào mặt mình nói: “Tôi giống như đang nói đùa à? Không sai, bà nghe rất rõ, tôi cũng muốn tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc. Hơn nữa, sắp xếp thêm cho tôi ít đối thủ lợi hại, càng thú vị càng tốt”
Tố Thu trưởng lão lập tức nói: “Không được. Phong công tử, tới lúc đó Hoàn Vũ Thiên Thánh sẽ tới, Hỗn Độn Võ Thánh cũng sẽ tới. Nếu bọn họ nhận ra ngài thì phải làm sao? Lúc đó sẽ phá hỏng tất cả kế hoạch!”
Phong công tử cười to ba tiếng, nói: “Như vậy mới thú vị. Được rồi, bà cũng không cần cản tôi. Bà nên biết, chuyện tôi quyết định, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản. Chuyện bà có thể làm chính là cố gắng sắp xếp sự việc cho tốt. Đừng xảy ra sai sót là được!”
Tố Thu trưởng lão thầm cắn răng, sau đó mới thở dài một tiếng, nói: “Phong công tử, nếu đây là quyết định của ngài, vậy tôi nghe theo.
Phong công tử vỗ tay nói: “Rất tốt. Đúng rồi, mấy tên mà chúng ta phái đi tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, cố gắng tách ra, đừng đụng phải bọn họ, vậy thì vô vị lắm. Điểm này bà chắc cũng có thể làm được”
Tố Thu trưởng lão gật đầu nói: “Không thành vấn đề.
Khi đang nói, một người đàn ông mặc đồ đen ở góc đường rảo bước đi tới.
Bước chân vội vàng, đi lướt như gió qua bên cạnh Tố Thu trưởng lão.
Thần sắc Tố Thu trưởng lão khẽ động, trong tay có thêm một viên ngọc.
Tố Thu trưởng lão chỉ liếc nhìn viên ngọc, thần sắc hơi thay đổi.
Phong Thiên công tử cười nói: “Sao thế, lại xảy ra chuyện gì à? Chuyện lớn vẫn là chuyện nhỏ, thú vị không?”
Tố Thu trưởng lão để viên ngọc lên trên bàn, nói: “Nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Nhưng không có chút thú vị nào.
Phong Thiên công tử uống canh, nói: “Nói nghe thử.
Tố Thu trưởng lão nói: “Dạ Ảnh, đường chủ của phân đường 15, hôm nay đánh nhau với người của phân đường khác.
Phong Thiên công tử nhíu mày nói: “Đánh nhau ư? Đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Bọn họ không để lộ thân phận và kế hoạch chứ?”
Tố Thu trưởng lão lắc đầu nói: “Cái đó thì không, có điều mười mấy người đánh một người, kết quả lại khiến người ta rất bất ngờ. Một mình Dạ Ảnh đánh bại mười mấy đường giả của các phân đường. Trong đó có mấy người chết tại chỗ.
Vẻ mặt của Phong Thiên công tử không thay đổi, nói: “Dạ Ảnh này thật sự là một nhân tài. Chính là tên nhóc lần trước khiến ta nhìn nhầm đúng không? Ừm, bà định xử lý như nào?”
Tố Thu trưởng lão đáp: “Phạt nặng, nhưng giữ lại một mạng của cậu ta, để cậu ta lấy công chuộc tội. Đợi sau khi cậu ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ thương nghị tiếp.”
Phong Thiên công tử lắc đầu nói: “Không, cho cậu ta một lời cảnh cáo là được, xử phạt thì không cần. Còn về những kẻ vô dụng kia, chết thì chết thôi. Còn về người chưa chết, cảnh cáo và xử phạt nặng cho tôi. Ai dám chọc cậu ta, Dạ Ảnh không giết bọn họ, tôi cũng sẽ giết.
Tố Thu trưởng lão nhíu mày nói: “Như vậy chẳng phải là giúp Dạ Ảnh này càng thêm hống hách sao? Như vậy, trong cả nước Kình Thiên, trừ trưởng lão giống như tôi, mấy vị ma vương và ngài ra, cậu ta cũng sẽ không sợ ai hết.”
Phong Thiên công tử gật đầu nói: “Cái tôi muốn chính là như vậy. Đúng rồi, những tên cặn bã mà các nước khác đưa tới cũng chia ra một phần, để cậu ta đi xử lý.”
Tố Thu trưởng lão không hiểu mà nói: “Tại sao lại làm như vậy?”
Phong Thiên công tử cười nói: “Bởi vì tôi thích tên nhóc thú vị này, hơn nữa tôi còn muốn xem năng lực của cậu ta như nào. Nếu cậu ta làm tốt thì báo cáo với tôi, nếu làm không tốt thì không cần nói.
Tố Thu trưởng lão gật đầu hiểu ý nói: “Hiếm khi ngài có thể tán thưởng ai đó”
Phong Thiên công tử khẽ cười nói: “Phải, rất hiếm khi, giống như năm đó tôi chống đối ý kiến của mọi người, tán thưởng bà.
Nói xong, Phong Thiên công tử nhìn vào mắt của Tố Thu trưởng lão.
Sau đó, hai người cùng cười lên.
Tổ Thu trưởng lão đứng dậy nói: "Phong công tử, tôi quay về làm việc trước.
Phong Thiên công tử xua tay nói: “Đi đi, đi đi”
Khẽ gật đầu, bóng dáng của Tố Thu trưởng lão rất nhanh đã biến mất ở góc đường.
Phong Thiên công tử ăn xong lau miệng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, chủ quán hét to: “Vị khách quan này, cậu còn chưa trả tiền.
Phong Thiên công tử sững người, sau đó thầm mắng: “Ồ, đáng chết. Mình lại quên mang tiền. Biết sớm thì nên kêu Tố Thu đi muộn một chút.”
Xoay đầu, Phong Thiên công tử nhìn chủ quán nói: “Tôi không mang theo tiền, tôi dùng cái khác thanh toán được không?”
Chủ quán hơi sững người, nhìn Phong Thiên công tử nói: “Con người cậu có bệnh à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất