Trong đám đông, một chiếc xe ngựa phi long xuất hiện, xung quanh còn có mười mấy vệ binh mặc áo giáp đi theo. 

Nam Cung Lệ từ từ bay xuống khỏi xe ngựa, mỉm cười nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu... Dạ Ảnh huynh. Anh cuối cùng cũng quay về rồi!” 

Trong mắt Nam Cung Lệ lóe sáng, nụ cười tươi rói. 

Cửu Thiên đánh giá Nam Cung Lệ từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Hơn một năm không gặp, anh béo lên rồi!” 

Nam Cung Lệ đáp: “Ăn nhiều đương nhiên béo rồi. Đi thôi, chúng ta trở về. 

Nam Cung Lệ kéo Cửu Thiên chuẩn bị lên xe ngựa, lúc này Cửu Thiên nói với vệ binh của Nam Cung Lệ: “Đi, mời Huyễn Tầm cô nương và Tiểu Vân cô nương ở bên đó qua đây” 

Nam Cung Lê cười nói: “Cô nương? Anh còn dẫn theo cô nương? Để tôi xem” 

Cửu Thiên thấy Nam Cung Lệ vẫn dáng vẻ nghe thấy gái thì sáng mắt này, lại nhớ tới quãng thời gian lúc đầu Nam Cung Lệ biến thành khô lâu. 

Mỉm cười lắc đầu, rất nhanh Huyễn Tầm và Tiểu Vân được dẫn tới. 

Bọn họ vừa nhìn thấy xe ngựa của Nam Cung Lệ, thần sắc có hơi khác lạ. 

Cửu Thiên nói: “Người mình, không cần sợ. 

Mọi người phi thân lên xe ngựa, vệ binh bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, cũng không dám nói gì. 

Một người nhìn trông giống đội trưởng đội vệ binh bước lên hai bước, khẽ nói với một vệ binh mặc áo giáp trước xe ngựa: “Các người đưa hắn đi như vậy sao? Không hay lắm nhỉ. Hắn vừa phá hủy một quán trà. Còn giết vài người. 

Vệ binh mặc áo giáp nói với giọng điệu khinh bỉ: “Một quán trà mà thôi, mấy mạng người, cũng đáng nhắc tới à? Anh có biết người các người muốn bắt là ai không? Đồ ngu ngốc, tự mình xử lý sạch sẽ đi, mọi tổn thất anh có thể báo lên, đương nhiên sẽ có người bồi thường cho bọn họ. Còn về người chết, tôi khuyên anh tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng. Chuyện của bên trên, không phải là chuyện các người có thể xen vào. 

Đội trưởng đội vệ binh liên tục đáp lại, không dám nói thêm câu nào nữa. 

Xe ngựa phi long lao lên trời, bay về phía hoàng cung. 

Trong xe ngựa, mọi thứ xa hoa lộng lẫy. 

Cao ba tầng, rộng trăm trượng, đây đâu phải khoang xe, rõ ràng là căn nhà. 

Lụa tơ vàng làm rèm, đá thủy tinh khảm dưới đất, bàn ghế giường tủ, các loại đồ ngọt, bức màn ánh sáng ngũ hành, vật phẩm hưởng thụ, cái gì cũng có. 

Nhìn từ bên ngoài, khoang xe ngựa không có lớn và hoành tráng như này. 

Điều này nói rõ, khoang xe ngựa này là dùng lực lượng không gian giống như phủ đệ hư không để làm thành. 

“Tùy ý ngồi, không cần khách sáo!” 

Nam Cung Lê cười nói. 

Huyễn Tầm và Tiểu Vân nhìn đồ đạc xung quanh, chỉ vào đồ án bên trên nói: “Anh cũng là hoàng tử của nước Kình Thiên sao?” 

Nam Cung Lệ cười nói: “Tôi họ Nam Cung, cô nói xem? Huyễn Tầm tiểu thư, cô họ gì? Là người của nước Kình Thiên tôi sao?” Huyễn Tầm lắc đầu nói: “Tôi không có họ. 

Cửu Thiên nghe thì hơi nhíu mày, nói: “Không có họ? Tại sao?” 

Nam Cung Lệ dường như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Cô là người của Ngự Thú trai nhỉ?” 

Huyễn Tầm khẽ gật đầu, Cửu Thiên không hiểu mà nhìn sang Nam Cung Lê. 

Nam Cung Lệ khẽ mỉm cười, đáp: “Trong Ngự Thú trai, chỉ có con cháu có cống hiến lớn cho gia tộc mới có thể ban họ Lê của tộc! Những người chưa lập công, về cơ bản không có họ. Bọn họ sẽ không lấy họ khác. Chỉ có những người rời khỏi Ngự Thú trai, hoặc thấy không có hy vọng lập công cho gia tộc thì mới tự mình sửa họ” Cửu Thiên gật đầu nói: “Lê Huyễn Tầm, cái tên không tệ” 

Tiểu Vân ở bên cạnh Huyễn Tầm nhìn Nam Cung Lệ với ánh mắt nóng rực, nói: “Anh là vị hoàng tử nào của nước Kình Thiên?” 

Nam Cung Lê cười nói: “Đại hoàng tử. 

Tiểu Vân lập tức che miệng mình lại, vẻ mặt kỳ quái nói: “Đại hoàng tử, chính là hoàng tử phá.” 

Lời đằng sau, Tiểu Vân rất thông minh không nói ra. 

Nam Cung Lệ nói thay cô ta: “Hoàng tử phá của đúng không? Được rồi, danh hiệu của bản thân tôi, tôi vẫn biết rõ. Cửu... Dạ Ảnh huynh, một năm nay anh đã đi đâu?” 

Cửu Thiên nói: “Vẫn là gọi tôi là Cửu Thiên đi. Tôi đi ngâm mình trong hồ, ngủ say quá. 

Nam Cung Lệ nghi ngờ nói: “Thời gian hơn một năm, anh chắc chắn anh ngâm mình trong hồ chứ không phải đắm chìm ở chỗ em gái nào đó?” 

Nam Cung Lệ nói xong còn quay đầu liếc nhìn Huyễn Tâm. 

Thật kỳ lạ, Huyễn Tầm giống như không nghe thấy, vậy mà không phát điên. 

Cửu Thiên vội vàng nói: “Nói linh tinh gì đấy. Tình hình bên phía anh sao rồi? Thấy anh béo thành như này, một năm nay sống rất thoải mái nhỉ!” 

Nam Cung Lệ nói: “Đúng là có chút thoải mái. Tình hình cụ thể thì trở về tôi sẽ nói với anh sau” 

Nam Cung Lệ nói xong lại liếc nhìn Huyễn Tâm và Tiểu Vân, hắn ta rõ ràng có chút phòng bị với hai người này. 

Cửu Thiên nói: “Được. Sau khi trở về, anh phải nói hết chuyện xảy ra trong một năm nay cho tôi. Tôi cũng có vài suy đoán không quá tốt muốn nói với anh.” 

Nam Cung Lệ nói: “Có liên quan tới những người anh đánh ngày hôm nay sao? Liệu có rắc rối không?” 

Cửu Thiên nói: “Sẽ không có chuyện gì cả. Nếu tôi thua, sẽ có rắc rối rất lớn, nhưng tôi đã thắng, rắc rối đều là của người khác. 

Nam Cung Lê cười nói: “Đơn giản vậy à?” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đơn giản vậy đấy!” 

Hai người nói ẩn ý, làm cho Huyễn Tầm và Tiểu Vân không hiểu gì hết. 

Có điều hai người bọn họ cũng không có ý suy đoán, ngược lại bắt đầu thưởng thức các món đồ trong xe ngựa, đi thẳng vào trong, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng người 

nữa. 

Rất nhanh, xe ngựa đã bay về cửa hoàng cung. 

Phi long từ từ đáp xuống, bỗng dừng ở trước cửa cung. 

Sau đó, Cửu Thiên bèn nhìn thấy một luồng ánh sáng từ bên ngoài bắn vào. Cửu Thiên đang muốn ra tay, Nam Cung Lệ lại nắm luồng ánh sáng đó trong tay. 

“Không có gì, một chút tin tức mà thôi!” 

Nam Cung Lệ nói xong thì mở tay ra, Cửu Thiên bỗng nhìn thấy bên trong là một viên ngọc nhỏ, cỡ khoảng cục cứt mũi. 

Ngón tay bóp nát, một bức màn ánh sáng lóe hiện ở trước mặt Nam Cung Lệ. 

Sau đó, Nam Cung Lệ nhìn Cửu Thiên với vẻ mặt quái dị, nói: “Người anh đánh đều là đường chủ ư?” 

Cửu Thiên cười nói: “Tin tức khá nhanh nhạy, không sai. Đều là những kẻ thiếu đòn” 

Nam Cung Lệ nuốt nước bọt nói: “Ôi chúa ơi, thực lực hiện nay của anh có phải đã vượt xa tưởng tượng của tôi không? Một mình độc chiến nhiều đường chủ như vậy? Còn giết mấy người, điều này thật sự..” 

Nam Cung Lê đè thấp giọng nói: “Điều này thật sự quá điên rồ. Anh Cửu Thiên, anh không sợ bị tầng trên của ma tu giết sao?” Cửu Thiên nói: “Tôi không phải đã nói rồi hay sao? Chỉ cần tôi thắng, rắc rối là của người khác, tin tôi. Tôi có chừng mực!” 

Nam Cung Lệ hít thở sâu một hơi, bắt đầu điều chỉnh cảm xúc. Hắn ta thật sự bị tác phong của Cửu Thiên dọa rồi. 

Cửu Thiên tò mò hỏi: “Tin tức của anh tới kiểu gì?” 

Nghe Cửu Thiên hỏi cái này, khóe miệng Nam Cung Lệ nở nụ cười nói: “Một vài thủ đoạn nhỏ. Tôi đã khống chế tất cả lưu manh, tay đánh lăn lộn trong thành Kình Thiên. Bây giờ bọn họ đều là tai mắt của tôi. Trong thành Kình Thiên, bất cứ gió thổi cỏ lay gì cũng không thoát khỏi mắt của tôi. Cũng là dựa vào cái này, tôi mới có thể ngay lập tức phát hiện anh trở về, sau đó đi đón anh. Từ lúc anh bước vào thành Kình Thiên, tin tức anh trở về đã xuất hiện trong tay tôi. Không tệ nhỉ?” 

Khóe miệng Cửu Thiên cong lên: “Đâu chỉ là không tệ. Anh thật sự là một thiên tài. Đường đường là đại điện hạ, vậy mà trở thành kẻ cầm đầu đám lưu manh. Thủ hạ của anh có biết thân phận của anh không?” 

Nam Cung Lệ nói: “Người biết đều chết rồi. Chỉ cần tin tức tới, người dám nghe ngóng thân phận đều sẽ chết. Đúng rồi, cả phân đường 15, tôi cũng thay máu một lần rồi, bây giờ, phân đường 15 nằm trong khống chế rồi!” 

Đang nói chuyện thì xe ngựa dừng lại. 

Vệ binh mặc áo giáp ở bên ngoài nói: “Điện hạ, tới rồi. 

Cửu Thiên và Nam Cung Lệ từ từ đứng dậy, thuận tiện gọi Huyễn Tầm và Tiểu Vân một tiếng. 

Bốn người rảo bước đi ra khỏi xe ngựa, Cửu Thiên nhìn phủ Đại hoàng tử quen thuộc, cất bước đi vào. 

Nam Cung Lê không biết cố ý hay vô hình, cố ý đứng ở đằng sau Cửu Thiên. 

Cửu Thiên vừa đi vào cửa lớn, lập tức nhìn thấy một đám người quỳ ở trước mặt hắn, đanh giọng nói: “Cung nghênh đường chủ về phủ!” 

Cửu Thiên quay đầu liếc nhìn Nam Cung Lệ, lúc này Nam Cung Lê cũng cúi người nói: “Đường chủ, mời!” 

Ở đằng sau, Huyễn Tâm và Tiểu Vân trợn mắt líu lưỡi. 

Tiểu Vân lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, tôi không nhìn nhầm chứ, đại điện hạ hành lễ với anh ta 

eyJpdiI6InhyK3EzWU1Nb1J3WWhWRmtqMFJWTnc9PSIsInZhbHVlIjoiVW04clVDY2tjcUZEKytpUzBYVGRmVmh0U2ZxbEJBeFp1XC9NV0FYejBVMVN1Z2NKSjVHUFV1eitJUlRHNEd3ZTFxSjBPQkNJTzR2VEFTbzNHeXg0bVg5ZmtwQk0xaDBlbkxBR2hDT3RUWUo1elArTmNCVU9jeG8ybnhkck93c1J3T1ZKUm5uZ3g0Z2VEdTQ1U3poQ2FGeTdnMWh4OEw2SFJBK25La2VKdTdRbXhGVzZtY0FVbWNrQjVvS2RcL3FKeGZQbWVzUUw3eVJ6cnp1UlZ0bWpEZHlDemYzNGk2K1Z4YmltS2hhNm1acmNZUHJhcHZqeGRKQkozSmp1QldWWFwvcWViMm1yMHlMUkdTVkR1cDdHdyt3SXlEUWZlUVkySDZtS3NJejFiZ0xkajlPVjRSYlUya2NkcHZQdUxoTFo4S0o1N3phbHY5REQ1NERjOVZEb3BhZ21xeFd6eDlsV1ZwWmVMN3dcL1pCMlV5QlVoQkkxc0cyK0w3XC9cL0w2NWFkMEowRkFEeER3d2Z2YU9pNXZLTUZlR0NwQT09IiwibWFjIjoiMDkxZjZhMWEzMjAyMDQ2OGY2M2JkZjRjNTI3ZjY5OGQ4ODBkODZjMmQ4Mzc4ZTYwNjdmYjAxZjkwZGE5Zjc1YSJ9
eyJpdiI6IjNzajY1RzFrK01heTZjR2Q2ZkF3cGc9PSIsInZhbHVlIjoiVkU0RWFOSXZKVEJoXC9FT0pqWkZwdlwvTG9jRk1aYTE1aEJFTXRKTnJlN3hKeVZkVytJT3c0TG1hS0tjUVpPcmNcL0pOYUVwVG9KeFE4OXpjYlRTQXBGUjVBUnMrTXZwSWZQRURkMlo5NWg5T3RFa1J1bmxjYm5FVVwvQWRtOFppb2wzbEtYc2lQTzhieVM2Y1FtXC9kZlNcL0xVYzgrQ1FjTlI3VTFRdnhFOUs0T0lBZUg5eWRuaW9uVU9uMTVoQ2RTOGZ4NXJHczdlbnB5eHdBc0x3ck5DcnRXNENOREJLcjhvendoZXMrUDlmOW14VXpoWWNjREhrRWw2WXh6UFRZSVRSdlNJR1liS3dkT2FPcjlBbFRpTUJzUTFkXC9LbXJsTzBMM2NhT0wwV0VZdGxicisxdzF1YUJDekEzaFUrWCtmXC9ST0xHZkVJNGpHT2hhVHRHR092YlJVTEE9PSIsIm1hYyI6ImEwNmU1N2MxZDVmZGZlYmQyODIxOTM4YzdlMDczMGZiMjI0ZTljZWMyNjgwZDJiYmM5OGRiNmEwZTQ0OTg2OWYifQ==

Cửu Thiên nở nụ cười, chắp tay sau lưng, rảo bước đi vào trong.

Ads
';
Advertisement
x