Trên mặt Cửu Thiên không kìm được mà nở nụ cười.
Phong Tuấn Kiệt ngẩng gương mặt đầy máu lên, nhìn sang Cửu Thiên.
Ngay lập tức, vẻ mặt của Phong Tuấn Kiệt trở nên vô cùng sững sờ, kinh ngạc vô cùng, nói: “Cửu Thiên, cậu cũng tới rồi!”
Cửu Thiên cười nói: “Tới sớm hơn anh. Anh hình như đánh không lại. Xem ra mấy năm nay, anh không cố gắng tu hành!”
Phong Tuấn Kiệt cố chống người dậy, nói: “Đứng nói chuyện không đâu. Có giỏi thì cậu lên thử đi. Tu vi của tên này rất cao!”
Cửu Thiên xoay đầu nhìn sang Tả Tử Sâm, hỏi: "Hai người có thù oán gì mà phải đánh tới mức này?”
Tả Tử Sâm nghe vậy thì vẻ mặt tối đi, nói: “Không liên quan tới cậu. Sao hả, cậu cũng muốn bị đánh à?”
Giọng điệu không thân thiện, Tả Tử Sâm đưa tay phất một cái, đao gãy bay về trong tay.
Cửu Thiên cười nói: “Hỏi thôi cũng không được à? Phong Tuấn Kiệt, anh sao lại đắc tội với anh ta?”
Phong Tuấn Kiệt lập tức hét to: "Cái đồ ngu này dẫn tôi đi vòng vòng trong núi mấy ngày, cuối cùng lại quay về chỗ cũ. Rõ ràng trong tay cầm bản đồ, lại giống như kẻ mù đường, chỉ biết đi vòng tròn. Tôi nói anh ta hai câu, tên này lại muốn giết tôi! Tả Tử Sâm, anh tự nói đi. Anh có phải là đầu óc có vấn đề không?”
Cửu Thiên nhướn mày nhìn Tả Tử Sâm, hơi há miệng, trên đời này còn có loại người kiểu này à?
Tả Tử Sâm dường như có hơi thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát: “Tôi không cho phép anh nói tôi là kẻ mù đường. Đừng tưởng anh có trợ thủ thì tôi sẽ sợ. Hiện nay, anh buộc phải xin lỗi tôi!”
Tả Tử Sâm nói xong thì lại giơ đao gãy trong tay lên.
Cửu Thiên nhìn cảnh này, cũng đưa tay của mình ra, nói: “Nhất định muốn đánh sao?”
Tả Tử Sâm không thèm để ý lời của Cửu Thiên, lại vung đao về phía Phong Tuấn Kiệt.
Đạo tung ra, trời đất bỗng biến sắc.
Trong mắt Cửu Thiên lóe lên ánh sáng, bỗng đưa tay phải của mình ra.
Keng!
Một âm thanh va chạm vào kim thạch vang lên.
Ngay lập tức, đao khí của Tả Tử Sâm biến mất, canh kình sup
đổ.
Nheo mắt nhìn, Tả Tử Sâm sững sờ nhìn thấy Cửu Thiên tóm thân đạo của hắn ta bằng một tay.
Đơn giản, dễ dàng, giống như không dùng lực lượng gì cả thì khiến đạo gãy của hắn ta dừng ở trên không.
“Lực lượng không tệ”
Cửu Thiên khẽ nói.
Trong mắt Tả Tử Sâm phát ra ánh sáng mạnh, nhìn chằm chằm mặt của Cửu Thiên, nói: "Cậu cũng vậy. Tiếp một quyền của tôi!”
Đột nhiên, tay trái của Tả Tử Sâm siết thành quyền, nhanh như chớp đánh trúng lồng ngực của Cửu Thiên.
Cửu Thiên có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng như nổ tung, đang phá hoại Lân Long Giáp của hắn, còn muốn truyền lực lượng vào trong cơ thể của hắn.
Ánh mắt hơi động, canh khí của Cửu Thiên lóe lên.
Nắm đấm của Tả Tử Sâm lập tức phát ra tiếng gãy răng rắc của xương.
Mặt đất dưới chân bỗng trống rỗng biến mất ba tấc.
Tay trái của Cửu Thiên cùng lúc xuất quyền, nắm đấm của hắn đánh chuẩn xác vào gò má của Tả Tử Sâm.
Gần như trong nháy mắt, Tả Tử Sâm giống như chim bay trên không, lao ra đằng xa.
Lại giống như sao băng vẽ một đường cong trên bầu trời, không biết rơi ở đâu.
Cửu Thiên nhìn nắm đấm của mình, được nhỉ, bản thân hắn cũng không biết, thì ra sau khi canh khí cường hóa, lực lượng cũng trở nên kinh người như vậy.
Coi như tên này xui xẻo, biết sớm thì không đánh mặt, hy vọng hắn ta sẽ không bị hủy dung.
Vào lúc này, bỗng nhiên Cửu Thiên nghe thấy một tiếng hét ở trong rừng: “Cậu dám đánh mặt của tôi! Chết!”
Cửu Thiên vung tay gọi lại trọng kiếm Vô Phong của mình, chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng vào lúc này, Cửu Thiên nhìn thấy một bóng người từ đằng xa lao thẳng lên trời, sau đó hướng về một hướng khác, hóa thân thành lưu quang rồi rời đi.
Cửu Thiên hơi há to miệng, nói: “Hét có khí thế như vậy là để chạy trốn à?”
Ở đằng sau, giọng của Phong Tuấn Kiệt vang lên.
“Tin tôi. Anh ta không phải chạy trốn. Tên ngu này lại chạy sai hướng rồi!”
Cửu Thiên không nhịn được mà cười, quả nhiên trên đời này không có chuyện lạ gì không có.
Cửu Thiên xoay người nhìn sang Phong Tuấn Kiệt, nói: “Nhớ lấy, anh nợ tôi một lần.”
Phong Tuấn Kiệt nhíu mày nói: “Nợ cậu ư? Cậu nói đùa à. Cậu thật sự tưởng tôi sợ anh ta à?”
Nói xong, trên người Phong Tuấn Kiệt lóe lên ánh sáng.
Ngay lập tức, thương thế trên người hắn ta biến mất hoàn toàn, mọi thứ khôi phục như cũ.
Tốc độ trị thương cỡ này, Cửu Thiên nhìn cũng hơi sững sờ. Cái này còn nhanh hơn tốc độ lành lại của hắn, không đúng, hình như thấp thoáng có khí tức của đạo.
Phong Tuấn Kiệt chỉnh lại quần áo, cười nói: “Nhìn thấy không? Tôi không sao cả”
Cửu Thiên cười nói: "Được rồi, coi như tôi lo chuyện bao đồng, nên xem anh tiếp tục đánh với anh ta”
Còn chưa dứt lời, cách đó không xa vang lên một giọng nói.
“Phong Tuấn Kiệt, ta không phải đã nói với con rồi hay sao, con không thể sử dụng tùy tiện chiêu này. Con muốn ta tức chết à?”
Đông mập theo tiếng mà tới, chỉ vào Phong Tuấn Kiệt mắng một trận.
Cửu Thiên nhìn thấy Đông mập, lập tức cúi người hành lễ: “Tiền bối. Lâu rồi không gặp.
Đông mập đánh giá Cửu Thiên từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Không tệ. Tu vi tăng vọt, Cửu Thiên à. Nhìn ra được, mấy năm nay cậu ở bên ngoài xông pha, thu hoạch phong
phú. Có từng quay về thăm sư phụ của cậu chưa?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Vẫn chưa. Đang muốn hỏi tiền bối một câu, sư phụ của tôi sao rồi?”
Đông mập nói: "Cụ thể như nào tôi không biết. Nhưng chắc chắn vẫn chưa chết, cậu không phải là đi tìm thuốc cho sư phụ của cậu sao? Có kết quả không?” Cửu Thiên nói: “Đã nhờ người đưa về rồi, nhưng rốt cuộc có đưa tới không, tác dụng của thuốc như nào. Cái này thì không biết.”
Trong mắt Đông mập dấy lên ánh sáng khác lạ, khẽ hỏi: “Cậu thật sự tìm được rồi sao?”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu.
Phong Tuấn Kiệt ở bên cạnh hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, nhìn trái nhìn phải, sau đó lên tiếng: "Hai người đang nói thuốc gì thế?”
Đông mập cười nói: "Không có gì. Cửu Thiên à, cậu có biết làm sao đi tới thành Kình Thiên không? Chúng tôi tìm sai người hướng dẫn, lãng phí mấy ngày lận.
Cửu Thiên nói: “Tôi không biết, nhưng có người biết”
Cửu Thiên nói xong thì gọi một tiếng về phía bên cạnh.
“Huyễn Tầm!”
Ngay lập tức, Huyễn Tầm dẫn Tiểu Vân đi tới.
Vừa nhìn thấy Đông mập, Huyễn Tầm đầu tiên là hơi sững người, sau đó nhíu mày nói: "Gọi tôi làm cái gì?”
Cửu Thiên nói: “Đây đều là bạn cũ của nước Võ Đỉnh, Huyễn Tầm, nói cho bọn họ làm sao tới được thành Kình Thiên.
Huyễn Tầm chỉ về bên cạnh, nói: “Rẽ phải đi ba mươi dặm chính là quan đạo rồi, thuận theo quan đạo đi thẳng thì có thể tới trấn thủ, sau đó bỏ ít tiền, đi tìm Ngự Thú Trai trong trấn thủ, tùy tiện tìm một con linh thú dạng đại bàng, chở hai người bay qua đó là được!”
Phong Tuấn Kiệt kêu thất thanh: “Cái gì? Có quan đạo ư? Còn cách bọn ta ba mươi dặm?”
Huyễn Tầm gật đầu nói: “Phải. Lẽ nào hai người chưa từng nhìn thấy sao? Chính là một con đường đất vàng”
Mặt của Đông mập và Phong Tuấn Kiệt cũng đỏ lên.
Rõ ràng bọn họ đã thấy, nhưng e rằng hai người đều không coi là gì cả.
Phong Tuấn Kiệt còn muốn nói gì đó, Đông mập đã túm cổ áo của Phong Tuấn Kiệt, nói: “Vậy gặp sau nha Cửu Thiên. Đợi tới thành Kình Thiên, chúng ta sẽ ôn chuyện cũ.
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, dõi theo Đông mập lỗi Phong Tuấn Kiệt rời đi.
Huyễn Tầm chỉ vào Đông mập nói: “Hai người này là ai? Không có đầu óc như này cũng tới tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, không sợ bị người ta đánh chết à?”
Cửu Thiên từ tốn nói: “Bọn họ sẽ không bị người khác đánh chết.”
Huyễn Tầm lập tức che miệng của mình lại, sững sờ tại chỗ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất