“Sư thúc, sao lại lôi con đi?"
Phong Tuấn Kiệt bị Đông mập lôi đi được một đoạn xa, lúc này mới lên tiếng hỏi.
Đông mập buông cổ áo của Phong Tuấn Kiệt ra, vỗ tay nói: "Con phải thay quần áo rồi, tay dính đều máu. Nói cho con biết, trước khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc chính thức diễn ra, ta không cho phép con và Cửu Thiên có quá nhiều tiếp xúc! Con hiểu không?”
Phong Tuấn Kiệt nhíu mày nói: “Chỉ một mình cậu ta sao?”
Đông mập gật đầu nói: “Không sai, chỉ một mình cậu ta”
Phong Tuấn Kiệt thở dài một tiếng, nói: “Con hiểu rồi. Lại là mâu thuẫn cũ của Thần Hoàng nhất mạch và Cửu Tiêu nhất mạch. Sư thúc, quan hệ của người và Ngô Tân - sư phụ của cậu ta không phải rất tốt hay sao? Sao tới đời của con thì buộc phải chia ra cậu chết tôi chết chứ?”
Đông mập vỗ một cái vào gáy của Phong Tuấn Kiệt, nói: “Cái gì gọi là cậu chết tôi sống. Ta nói với con là cậu chết tôi sống à? Ta chỉ là kêu con phân cao thấp với cậu ta mà thôi. Hơn nữa, con nhất định phải thắng”
Phong Tuấn Kiệt nghịch kiếm Phương Tấc của mình, nói: “Yên tâm đi, sư thúc. Con có lòng tin!”
Đông mập trợn mắt nói: “Nhưng bây giờ ta không có lòng tin với con rồi. Vừa rồi con không nhìn thấy thực lực của Cửu Thiên à? Một chưởng cản đao, một quyền phá kình. Tu vi này, chắc chắn không yếu hơn con, thậm chí còn mạnh hơn con”
Phong Tuấn Kiệt nói: “Không thể nào. Con chỉ là không dùng sử dụng hết thực lực thôi. Nếu không con cũng có thể làm được. Huống chi, con còn có sư thúc dạy đòn sát thủ cho con.”
Đông mập lắc đầu nói: “Nếu chỉ đơn giản vậy thì tốt. Con tưởng chỉ mình con có đòn sát thủ à? Ta thấy tên Cửu Thiên đó, khí thế nội liễm, đạo ẩn trong người. Ngay cả ta cũng không nhìn ra cậu ta rốt cuộc ở phương diện ngộ đạo đã tiến cảnh như nào. Nói không chừng, giống như con, một phương đại đạo trong tay. Còn nữa, tên mù đường đó cũng không tầm thường”
Phong Tuấn Kiệt nói: “Đúng là khá mạnh. Một tay đạo pháp, rất có khí thế.
Đông mập nói: “Cậu ta cũng không dùng hết sức, chắc chắn còn có sát thủ trên người. Cuộc thi đấu vạn phương chư quốc lần này, ngọa hổ tang long”
Phong Tuấn Kiệt khẽ mỉm cười, lấy ra một cái túi rượu nhỏ, tu một ngụm, nói: “Sợ gì chứ. Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, con ngược lại muốn xem xem, quần hùng trong thiên hạ sẽ như nào!”
Ở bên này, Huyễn Tầm vẫn đang trong cơn sốc.
“Cửu Thiên, điều cậu nói là thật hay giả? Tên mập vừa rồi, là thánh giả ư? Thánh gì? Có danh hiệu không?”
Cửu Thiên vừa đi vừa đáp: “Thư Thánh!”
Nghe thấy cái tên này, cả người Huyễn Tầm đều run lên.
“Trời ạ, Thư Thánh! Ông ta vậy mà là Thư Thánh!”
Huyễn Tầm xoay người muốn chạy về hướng Đông mập rời đi.
Cửu Thiên kéo cô ta lại, nói: “Cô làm cái gì? Cô không về nước Võ Đỉnh nữa à?”
Huyễn Tầm lớn giọng nói: “Tôi muốn đi bái sư, tệ lắm cũng phải xin chữ ký. Thư Thánh tiếng tăm lừng lẫy! Cho dù là con cháu trong tông chúng tôi, đối với cái tên này cũng như sấm đánh bên tai. Cậu buông tay, cậu sắp lỗi tụt áo của tôi rồi!”
Lúc này Cửu Thiên mới phát hiện vai của Huyễn Tầm lộ ra.
Cửu Thiên vội vàng buông tay, nói: “Ông ấy không nhận đồ đệ. Cô đi cũng vô dụng, người ta sớm đã đi xa rồi.”
Huyễn Tầm chỉnh lại áo, lườm Cửu Thiên một cái, nói: “Ai kêu cậu không nói sớm. Tôi mặc kệ, cậu nợ tôi một chữ ký. Tới lúc đó anh đi xin giúp tôi, sau đó mang về nước Võ Đỉnh cho tôi.”
Cửu Thiên gật đầu liên tục nói: “Được, được, được. Đại tiểu thư của tôi, đi mau thôi. Đừng để lát nữa lại lạc đường giống tên mù đường đó!”
Vừa dứt lời thì Cửu Thiên bèn nghe thấy, trong rừng lại có âm thanh vang lên.
“Ai đang nói tôi mù đường, tôi chém chết cậu!”
Sau đó, Cửu Thiên lại nhìn thấy một làn khói bụi đi về phía xa.
Sau đó, Cửu Thiên nói: “Tên này làm sao đi được tới nước Kình Thiên thế? Thật sự là một kỳ tích.
Đi thẳng một đường, lại đi thêm một hai ngày, cuối cùng Cửu Thiên và Huyễn Tầm đã tới trước cửa tứ giới.
Trong cửa tứ giới cao chót vót, không ngừng có bóng người xuất hiện.
Trong đám người, chỉ có ba người bọn họ là đi vào trong, chứ không phải đi về phía ngoài.
Cửu Thiên chỉ vào cửa tứ giới nói: “Cô biết quay về thế nào không?”
Huyễn Tầm nói: “Cái này có gì mà không biết, đi vào là được rồi!”
Nói xong, Huyễn Tầm cất bước đi về phía trước.
Cửu Thiên và Tiểu Vân đều dừng bước, vẫy tay với Huyễn Tầm, nói: “Đi đường thuận buồm xuôi gió. Sau khi về tới nước Võ Đỉnh, có thời gian thì tới thành Đông Hoa chơi, gia tộc của tôi ở đó.”
Huyễn Tầm cũng vẫy tay nói: “Tôi biết rồi. Cửu Thiên, sau khi kết thúc cuộc thi đấu vạn phương chư quốc, cậu nhất định phải trở về. Tôi còn đợi chữ ký của tôi.
Cửu Thiên cười nói: “Nhất định.”
Huyễn Tầm cuối cùng mỉm cười gật đầu, cất bước đi vào trong cửa tứ giới.
Cửu Thiên xoay người lại, nói với Tiểu Vân: “Đáng tiếc. Tiểu thư nhà cô không xem được cuộc thi đấu vạn phương chư quốc đặc sắc rồi.
Tiểu Vân nói: “Không sợ. Tới lúc đó tôi đi mua ít thông kính quay lại chiến đấu. Tới lúc đó anh mang về cho tiểu thư là được.
Cửu Thiên gật đầu nói: “Ừ, đây cũng là một cách”
Nói xong, Cửu Thiên và Tiểu Vân bèn chuẩn bị rời đi.
Nhưng hai người vừa cất bước thì nghe thấy đằng sau có một tiếng quát to: “Xảy ra chuyện gì thế. Sao tôi không về được. Đáng chết, mở ra! Sao chỉ cho vào không cho ra chứ!”
Giọng nói quen thuộc như này, không phải Huyễn Tầm thì là ai chứ.
Lông mày Cửu Thiên nhíu chặt, lập tức cùng với Tiểu Vân đi về phía Huyễn Tầm.
Đám người ở xung quanh cũng nhìn qua, nhìn sang Huyễn Tầm.
Lúc này, Huyễn Tầm đứng ở trước mây mù, không ngừng giậm chân.
Cửu Thiên xách đám người ra, đi tới bên cạnh Huyễn Tầm nói: “Xảy ra chuyện gì? Không về được sao?”
Huyễn Tầm lớn tiếng nói: “Phải. Không về được. Cũng không biết trận pháp này là một chiều hay là cố ý không cho người khác đi.
Ở bên cạnh, một người đàn ông cười nói: "Cô gái, tới rồi thì cố gắng tham gia tỉ thí. Làm gì mà vội quay về thế?”
Huyễn Tầm quát to: “Anh hiểu cái rắm.
Mặt người đàn ông mang vẻ tức giận, nói: “Cô gái, đừng nói lời khó nghe như thế!”
Cửu Thiên nheo mắt liếc nhìn người đàn ông, ngay lập tức cả người của người đàn ông rung lên, thu lại cơn giận, rụt đầu rời đi.
Huyễn Tầm không ngừng đụng vào mây mù, nhưng không đi vào được.
Huyễn Tầm cắn môi nói: “Rắc rối rồi, tôi không đi được rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Cửu Thiên sờ những đám mây mù ngưng thành thực chất này, nói: “Không xảy ra chuyện lớn được. Không đi được thì không đi nữa thôi.
Huyễn Tầm nói: “Nếu tôi không đi được. Chắc chắn sẽ bị bắt về, tông môn sẽ bắt tôi. Hoàng thất của nước Kình Thiên cũng sẽ bắt tôi. Chỉ cần ở trong nước Kình Thiên, tôi nhất định sẽ bị bắt”
Cửu Thiên nói: “Vậy thì chưa chắc. Đi theo tôi đi. Bảo đảm cô bình an vô sự, dù sao giết người cũng có phần của tôi.
Huyễn Tầm suy nghĩ một lát, sau đó thở dài một tiếng, nói: “Cũng chỉ có như vậy. Cửu Thiên, cậu chắc chắn thật sự sẽ không có chuyện chứ?
Cửu Thiên cười nhạt nói: “Chắc chắn 100%, chắc chắn 1000%. Cô cứ yên tâm đi.
Trong lòng Cửu Thiên thấp thoáng dấy lên một chút dự cảm không tốt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất