Huyễn Tầm ngây người, cô ta sao cũng không ngờ, người như thần binh giáng thế cứu cô ta lại là Cửu Thiên! 

“Tại sao cậu lại ở đây?" 

Nhịn một lúc lâu, câu đầu tiên của Huyễn Tầm là một câu hỏi mà Cửu Thiên không dễ trả lời. 

Cửu Thiên nhún vai nói: “Trên đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi. Sao hả, cô không cần sự giúp đỡ của tôi à?” 

Huyễn Tầm nghiến răng nói: "Cần, đương nhiên cần!” 

Cửu Thiên gật đầu nói: “Như vậy không phải là được rồi hay sao!” 

Cửu Thiên vừa nói xong thì nhấc tay phất nhẹ, Nam Cung Sử ở cách đó không xa bị hắn hút trở lại. 

Tay ngưng cuồng phong, Nam Cung Sử bị gió lốc màu xanh trực tiếp mang về, rơi ở trước mặt Cửu Thiên. 

Nam Cung Sử của lúc này trông thật sự rất thê thảm, thật sự hoàn toàn không giống hình người. 

Cửu Thiên liếc nhìn hắn ta, nói: “Làm gì không tốt mà học người khác cướp phụ nữ. Tự tạo nghiệt không thể sống!” 

Lúc này Nam Cung Sử vậy mà vẫn cười được, nói: “Oắt con, học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân à! Tôi nói cho cậu biết, cậu chọc phải người không nên chọc rồi, cậu sẽ.” 

Cửu Thiên lười nghe hắn ta nói nhảm, nhấc tay quăng một ngọn lửa vào người của hắn ta. 

Ngọn lửa chín màu lập tức nuốt chửng hắn ta vào trong bụng. 

Trợn to hai mắt, Nam Cung Sử trước khi chết vẫn trừng mắt nhìn Cửu Thiên, giống như muốn chỉ trích Cửu Thiên, tại sao không để hắn ta nói hết câu! 

Đầu năm nay, muốn nói hết câu khó vậy sao? 

Trong nháy mắt, Nam Cung Sử đã bị thiêu sạch sẽ, một cái xương cũng không còn. 

Cửu Thiên vỗ đầu của Tiểu Hắc nói: “Số còn lại cũng xử lý nốt đi!” 

Tiểu Hắc trợn ngược mắt bay tới bên cạnh mấy vệ binh, thiêu sạch từng người. 

Sau đó, Cửu Thiên đỡ Huyễn Tầm dậy: “Lần này là cô nợ tôi rồi. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau là cô cứu tôi một lần, bây giờ chúng ta đã hoán đổi rồi.” 

Huyễn Tầm không dễ gì mới từ trong cơn sốc hoàn hồn lại, quay đầu nhìn xung quanh: “Cửu Thiên, cậu không nên giết bọn họ. Cậu đã gây họa lớn rồi. Mau đi theo tôi” 

Cửu Thiên cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói: “Họa lớn ư? Họa gì? Sao tôi không nhìn ra?” 

Huyễn Tầm khẩn trương nói: “Cậu đã giết người. Cậu có biết, người cậu giết là cửu hoàng tử của nước Kình Thiên không? Người giống như này sao có thể không có thứ như mệnh ngọc. Rất nhanh, cả nước Kình Thiên sẽ truy nã cậu. 

Huyễn Tầm nói xong thì kéo tay của Cửu Thiên chuẩn bị chạy về phía ngoài. 

Nhưng ngay sau đó cô ta phát hiện, cô ta căn bản không kéo được Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cứ đứng ở đó, giống như một ngọn núi. 

Huyễn Tầm vỗ một cái vào vai của Cửu Thiên, nói: “Cậu sao thế? Còn không đi, muốn chết à? Nói với cậu rồi, cậu cũng không tin, đầu óc của cậu có bệnh à?” 

Khóe miệng Cửu Thiên nở nụ cười, nói: “Yên tâm đi. Sẽ không có chuyện gì đâu. Để bọn họ tới, tới bao nhiêu tôi cũng không sợ" 

Huyễn Tầm từ trong lời nói của Cửu Thiên nghe ra sự tự tin vô tận. 

Cô ta nghi hoặc nhìn Cửu Thiên, nói: “Cậu hình như không hề sợ nước Kình Thiên truy nã cậu. Cậu có phải đã bị truy nã rồi không?” 

Cửu Thiên cười nói: “Đúng là đã bị truy nã, nhưng không phải nước Kình Thiên. Cô cứ yên tâm, chỉ cần đi theo tôi, bảo đảm cô không sao. Tôi nói với cô như này đi, quan hệ của tôi và đại hoàng tử của nước Kình Thiên rất tốt.” 

Lúc này Huyễn Tầm mới gật đầu ngộ ra, nói: “Ồ, thì ra là có bối cảnh. Nhưng cậu giết em trai của hắn, hắn sẽ không trở mặt với cậu chứ? 

Cửu Thiên cười nói: “Anh ta vui còn không kịp. Nói thêm với cô, tôi cũng từng gặp quốc chủ của nước Kình Thiên, quan hệ ấy à, cũng không tệ!” 

Cửu Thiên vừa nói vừa nhớ lại chuyện hắn cầm đao đâm Kình Thiên quốc chủ. 

Quan hệ này, chắc có thể! 

Huyễn Tầm nhướn mày nói: “Thật sao?” 

Cửu Thiên nói: “Thật hơn vàng” 

Lúc này Huyễn Tầm mới thở phào, lúc này Tiểu Hắc nhìn thấy Huyễn Tầm, cũng cười nịnh nọt sau đó nhảy thẳng vào trong lòng của Huyễn Tầm. 

Huyễn Tầm vuốt mặt của Tiểu Hắc, nói: “Lâu rồi không gặp. Ngươi nặng hơn rồi, Tiểu Hắc. 

Cửu Thiên đi tới bên cạnh, đưa cho Tiểu Vân một viên đan dược, nói: “Bình tĩnh nào. Đừng sợ, tôi không phải người xấu. 

Tiểu Vân nhận lấy đan dược, gật đầu nói: “Ừm, anh là bạn của tiểu thư. 

Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, lúc này ba người mới đi về phía bên ngoài. 

Huyễn Tầm ôm Tiểu Hắc, lại lên tiếng hỏi: “Cửu Thiên, cậu tới tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc sao? Thực lực của cậu hình như mạnh hơn rồi. Bây giờ có tu vi cảnh giới gì?" 

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Tiến bộ hơn một chút. Không sai, tôi là tới tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc. Có điều tôi tới sớm hơn các người một chút.” Huyễn Tầm nhíu mày nói: “Sớm hơn một chút? Vậy cậu tới kiểu gì? Cậu không phải giống như tôi, dùng trận pháp tiếp dẫn của nội bộ gia tộc mà tới chứ? Cậu có họ hàng ở nước Kình Thiên sao? 

Cửu Thiên cười khổ nói: “Cách của tôi khá đặc biệt” 

Huyễn Tầm có vẻ mặt không hiểu, Cửu Thiên cũng không tiện giải thích. 

Hắn tới nước Kình Thiên là dựa vào Di Thiên Chỉ của Đan Thánh quốc chủ. Nếu không, hắn không ra khỏi được Đông Giới. 

Nhưng những điều này, Cửu Thiên lại không thể nói cho Huyễn Tầm. 

Vậy nên Cửu Thiên rất thông minh mà đổi chủ đề, nói: “Cô rốt cuộc bị sao thế? Suýt nữa đánh mất cái mạng nhỏ của mình. 

Huyễn Tầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không phải đều do sư phụ ngốc đó của tôi à. Sư phụ tôi sống chết kêu tôi quay về. Kết quả thì xảy ra chuyện này, biết sớm, tôi không bằng ở lại nước Võ Đỉnh” 

Cửu Thiên cười ha ha nói: “Ừm, ở lại nước Võ Đỉnh thì tốt rồi. Không có nhiều tâm sự phiền phức như vậy. Bây giờ chúng ta đi đâu, tôi cũng phải đưa cô về nhà trước nhỉ.” 

Huyễn Tầm nghe vậy thì lập tức dừng bước, nói: “Không đi. Không về” 

Cửu Thiên nói: “Có mâu thuẫn à? Vậy cô định đi đâu?” 

Huyễn Tầm nói: “Tôi định về Võ Đỉnh, cậu đưa tôi tới núi Tứ Giới đi 

Tiểu Vân ở đằng sau không hiểu mà nói: “Tiểu thư, Nam Cung Sử đó không phải đã chết rồi hay sao? Sao cô còn muốn đi nữa?” 

Huyễn Tầm nói: "Hắn chết rồi nhưng nếu tôi không đi thì sẽ có Nam Cung Sử thứ hai, Nam Cung Sử thứ ba. Tôi buộc phải đi. Cửu Thiên, cậu phải giúp tôi. Chuyện này đều là do cậu.” 

Cửu Thiên sờ mũi nói: “Do tôi ư? Cái này là đâu với đâu thế, tôi là trên đường thấy chuyện bất bình thì giúp đỡ thôi. Giúp cô giết người còn không đủ à? Trong này có chuyện gì của tôi?” 

Huyễn Tầm vừa giậm chân, vừa phồng mũi, phần ngực rung lên, nói: “Dù sao là do cậu. Cậu ngu ngốc, cậu không hiểu mà thôi. Đưa tôi tới núi Tứ Giới, mau lên!” 

Huyễn Tầm nói xong thì cất bước đi về phía ngoài. 

Cửu Thiên thật sự không hiểu, khi hắn điều tra kế hoạch của ma tu cũng chưa từng nghi hoặc như thế. 

Cửu Thiên quay đầu nhìn sang Tiểu Vân, nói: “Tiểu thư của các cô không nói lý vậy à?” 

Tiểu Vân nghẹo đầu nói: “Xem đối với ai. Tiểu thư của chúng tôi hình như chỉ từng không nói lý với sư phụ của cô ấy, có thể đây là do... 

eyJpdiI6IjhxZGN5NUVIVkkyZ3hNeEZ4R1dlMmc9PSIsInZhbHVlIjoiUm9hS1lta0Z2VnlBU1lrUHlRdEIwM2JPQ1wvMGNyQ1VMaFd5VlFYVXZcL1JhSzFkTUlOd29McXpBZXlwcVNDNE5YN0kzdnh6ald4ZFF2NndDOGRRREluclVWZkVBaDJFWk5CQ1NUMDZlQ2t6UWFyN1dOZ2R1OEFyS00yQUpweXpwZmVpUm1SUExhUzEzZWt6Q2Rnd09hXC9URitqbER4S1crdHo1dVNYQTNaTHl1Yk42cms0RzZmRnN1KzZFZzBWSW1XXC9RVTFvSWw0ZzZleHc4eDJURXcyYytESis0VDBXKzJ1dmo5NVFCYmFSWXU3QTVYTlFmNWk2dE04Uldiandyb24zYVZWdzJCbkczTW85MWtnSUtObXJ3PT0iLCJtYWMiOiJmNTc4ZGI5MmUyMTljOTRiZmY2MDY0MDk3N2RlNzU1ZWMzZmQ2NmM2YzI3MGE1ZWU1YzNlODAzODYyZTlmNmNmIn0=
eyJpdiI6InNZSStZTlgydE1ZUk9VKzY4YlZoNWc9PSIsInZhbHVlIjoieU5VRXIxbjFUNmlGRGFUbVZSaWpGNytmcmtsMU1cL3g4Q1h4SUQ4bDBWcEtvYzZEXC9CRTdUNkJ0dzZMcDVuMzFnZ1REdWxwSkh6THk5UDVGRlVISzZJVVJtR0lLSTlVaUNqNTZrR3NrbGtwb2taWlFjNkxvZjdkZkptb0tPVkFuSzdMQ201QUh0MCtTYk9kaFRnUlA3YzNOaGhSYmp0YVdLbFU0Y2dLTjQ4eXM9IiwibWFjIjoiNTVjNmFjMzc1NzQzNmI5NGNlYmI1Nzg1ODUyZTg5OGQ4N2M2Y2E3YzU1NmU5ZjIwZWQxYTVlZjU1NzNmYjYxMSJ9

Cửu Thiên lắc đầu, nói: “Phiền phức.

Ads
';
Advertisement
x