“Đi mau, đừng lề ma lề mề”
Nam Cung Sử không ngừng thúc giục, rất nhanh đã ra khỏi trấn nhỏ.
Trên đường, có không ít người nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng không có ai đi lên ngăn cản.
Dân cư bản địa của nước Kình Thiên nhìn thấy vệ binh mặc áo giáp của đội hộ vệ thành Kình Thiên tới bắt người, đương nhiên không ai dám ngăn cản.
Người của nơi khác, đất nước khác thì hoàn toàn không hiểu tình hình, có một số người nói không chừng còn tưởng đây là loại phong tục nào đó của nước Kình Thiên.
Có lẽ là thật sự chê Huyễn Tầm đi chậm, một võ giả mặc áo giáp dứt khoát tóm Huyễn Tâm trong tay.
Những dây xích đó đối với các vệ binh mà nói rất nhỏ bé nên có thể thu lại.
Dù sao ở trong tay của những vệ binh có thực lực mạnh mẽ này, chút tu vi này của Huyễn Tâm chỉ có thể nói là mọc cánh cũng khó thoát.
Ra khỏi trấn nhỏ, Nam Cung Sử bỗng chuyển hướng.
Không tiếp tục đi quan đạo, cũng không lấy ra thứ như xe ngựa, thuyền phi hành để đi, ngược lại dẫn Huyễn Tâm đi vào trong khu rừng bên ngoài trấn nhỏ.
Cửu Thiên đi theo đằng sau bọn họ, bước chân thư thái, vô cùng nhẹ nhàng.
Mà đám người này hoàn toàn không phát hiện, dù cho Cửu Thiên chỉ cách bọn họ chưa tới trăm trượng.
Công phu ẩn náu cỡ này, đổi lại là Cửu Thiên trước khi tới ma trì thì tuyệt đối không làm được.
Nhưng bây giờ, mang trong mình một nửa đạo vực, Cửu Thiên bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể tách lực lượng thiên địa ở xung quanh.
Cũng tức là chỉ cần hắn muốn, hắn có thể cứ duy trì trạng thái “ẩn thân”.
So với trước đây, lúc này, chiêu này của Cửu Thiên mới tính là thực dụng triệt để.
Hơi nhíu mày, Cửu Thiên nhìn Nam Cung Sử đưa Huyễn Tâm và Tiểu Vân vào trong rừng.
Loại cảnh tượng này khiến hắn có loại cảm giác như từng thấy rồi.
Suy nghĩ một lúc, Cửu Thiên đã nhớ ra. Đúng rồi, lúc đầu khi vừa tới nước Đan Thánh, tam thiếu gia của Hỏa gia cũng từng đưa hắn và Linh Bối vào trong rừng, sau đó định giết bọn họ.
Hôm nay, Nam Cung Sử này rõ ràng cũng định làm chuyện tương tự.
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, hắn biết những ma tu này sẽ không rộng lòng.
Một khi bắt được người, chắc chắn sẽ không đơn giản là mang trở về.
Đi thẳng vào trong rừng được trăm dặm, lúc này Nam Cung Sử mới dừng bước chân, phất tay nói: “Ném mụ la sát đó xuống cho tôi!”
Vệ binh quăng tay ném Huyễn Tâm và Tiểu Vân xuống đất.
Trong đôi mắt của Nam Cung Sử đã có vài phần huyết khí, hắn ta nhìn chằm chằm mặt của Huyễn Tầm, nói: "Con đĩ của Ngự Thú trai, cô ngàn lần không nên, vạn phần không nên, không nên chọc giận tôi!”
Huyễn Tâm từ trong giọng điệu của Nam Cung Sử dĩ nhiên nghe ra sát ý. Huyễn Tầm ngẩng đầu, khóe miệng có máu nhìn thẳng mặt của Nam Cung Sử, nói: “Anh muốn giết tôi ư? Nghĩ cho kỹ, tôi là người của Ngự Thú trai!”
Nam Cung Sử từ từ móc ra một con dao từ trong ngực, khẽ nói: “Ngự Thú trai ư? Danh tiếng thật lớn, đáng tiếc, tôi không hề sợ, cô có thể đi chết rồi!”
Nói xong, con dao trong tay Nam Cung Sử bỗng đâm về phía đầu của Huyễn Tầm.
Hắn ta ngược lại không hề hà, nói giết là giết.
Tiểu Vân thét lên, Huyễn Tầm cưỡng chế vặn cơ thể.
Nhưng cô ta động như vậy, con dao của Nam Cung Sử cũng chuyển hướng theo, vẫn đâm về phía mắt của cô ta.
Huyễn Tầm giương mắt nhìn con dao sắp đâm vào người của cô ta.
Vù!
Phát ra một tiếng keng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng ánh sáng lóe sáng, xé gió lao tới, đánh thẳng vào người của Nam Cung Sử.
Bỗng nhiên Nam Cung Sử bay ngược ra, cả người như bị núi cao đập trúng, nửa bên người cũng lõm xuống.
Máu phun ra dữ dội, cây cối xung quanh bỗng nổ thành bột phấn, mấy vệ binh mặc áo giáp cũng bị nổ bay ra.
Huyễn Tâm sững sờ nhìn cảnh này, biểu cảm trên mặt vô cùng sửng sốt.
Chân của Tiểu Vân cũng mềm nhũn, ngồi dưới đất.
Lực lượng đáng sợ như này, vậy mà không hề tổn hại tới cô ta và Tiểu Vân. Lực khống chế cỡ này, sao có thể là cái mà người bình thường làm được?
Đây là vị cường giả nào cứu bọn họ?
Sau đó, một chiếc lá cây từ trên đỉnh đầu rơi xuống, cuối cùng dừng ở trước mắt Huyễn Tâm.
Trên lá cây, thấp thoáng còn có ánh sáng. Nhìn chiếc lá cây này, Huyễn Tâm hoàn toàn không biết nên nói gì mới được.
Lẽ nào một chiêu mạnh mẽ vừa rồi lại tới từ một chiếc lá?
Đây rõ ràng chỉ là một chiếc lá vô cùng bình thường, tuy lớn hơn lá cây bình thường không ít nhưng nhìn kiểu gì cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Huyễn Tầm chưa từng thấy ai có thể biến lá cây thành vũ khí, càng chưa từng thấy quăng một chiếc lá cây ra thì có thể tạo thành uy lực như này.
Thủ đoạn này e rằng cho dù là sư phụ của cô ta cũng không làm được.
Khả năng chỉ có các trưởng lão lợi hại trong tông mới có trình độ này. Huyễn Tầm bỗng nghĩ tới, lẽ nào là trưởng lão trong tông tới cứu cô ta sao?
Khi đang xoay quanh đủ kiểu suy nghĩ linh tinh. Lúc này, Nam Cung Sử vậy mà lại đứng dậy
Nửa bên cơ thể bị lõm vào, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng hắn ta vẫn có thể đứng dậy.
Mắt đã đỏ ngầu, trên người không tự chủ mà tỏa ra những tia lực lượng đen xì.
Nhìn thấy cảnh này, Huyễn Tầm càng thêm sững sờ. Cho dù cô ta có không có kiến thức hơn nữa, ma khí của ma tu cô ta vẫn biết.
Chỉ là tại sao lại là ma tu?
Đường đường là cửu điện hạ của nước Kình Thiên, vậy mà là một ma tu?
Huyễn Tầm đã cảm thấy đầu của mình giống như có chút không đủ sử dụng.
“Là ai?”
Nam Cung Sử rít gào lên.
Móng tay trên tay cũng bắt đầu dài ra, mặt mày cũng từng chút trở nên dữ tợn.
“Có gan thì đi ra, trốn ở trong tối, anh nghĩ anh sẽ an toàn sao? Anh vẫn sẽ chết, tạp chủng đáng chết. Vậy mà dám đánh lén tôi, anh chết chắc rồi”
Nam Cung Sử vẫn đang không ngừng la hét, mấy vệ binh khác vẫn đang khó nhọc muốn đứng dậy.
Phut!
Bỗng nhiên, một khoảng mưa máu phóng ra từ trên người của các vệ binh, bọn họ giống như trong nháy mắt bị vô vàn lưỡi dao sắc bén đâm trúng, máu phun ra không ngừng.
Nam Cung Sử còn chưa kịp phản ứng thì lại cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh trúng cơ thể của hắn ta.
Lần này, hắn ta nhìn rõ cái đánh trúng hắn ta là cái gì.
Lá cây, lại là một chiếc lá cây!
Lần này Nam Cung Sử trực tiếp bay ra trăm trượng, xương cốt toàn thân lập tức bị vỡ vụn, kinh mạch đứt hết.
Đập mạnh xuống đất, mặt đất cũng bị hắn ta đập thủng một cái hố sâu.
Máu trên người chảy từng dòng, Nam Cung Sử nói ngắt quãng: “Khốn kiếp... mày rốt cuộc... là ai?”
Bỗng nhiên, bên tại Huyễn Tâm và Tiểu Vân truyền tới tiếng bước chân.
Trầm ổn có lực, giống như động theo nhịp tim của cô ta.
Tiếng bước chân dần rõ ràng, một bóng người từ từ đi tới bên cạnh Huyễn Tầm.
Huyễn Tầm khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt của người tới.
Ngay lập tức, cô ta nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Ngay tức khắc, Huyễn Tầm ngây người, giống như bị sét đánh trúng, cứng đờ tại đó.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn Huyễn Tầm, đưa tay ra nói: “Từ lần từ biệt ở Nhất Nguyên viện, đã được mấy năm rồi. Huyễn Tầm tiểu thư, lâu rồi không gặp!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất