Đồ võ giả màu đỏ, đường cắt may đều, tôn lên cơ thể xinh đẹp của cô ta.
Buộc tóc đuôi ngựa, thả ở đằng sau, trông sạch sẽ gọn gàng, tư thái phóng khoáng.
Đoản đao ở eo, đi đường toát ra khí thế ngút ngàn, gương mặt trắng bóc không tì vết, đi tới đâu cũng mang theo ngạo khí.
Huyễn Tâm hình như không nghe tiếng gọi của Cửu Thiên, đi thẳng vào trong.
Cũng không trách cô ta không chú ý tới Cửu Thiên, bởi vì xung quanh thật sự quá ồn, cũng quá nhiều người.
Cộng thêm trong đám người còn có một số người khổng lồ cao trăm trượng, giọng to kinh người, còn vừa đập bàn vừa hét lên rượu, càng nhấn chìm tiếng của Cửu Thiên.
Huyễn Tầm ngồi xuống ở trước một cái bàn, ở đằng sau cô ta còn có một cô gái.
“Tiểu thư, chúng ta chạy xa như có tốt không? Nếu để trưởng lão biết, nhất định sẽ đuổi tôi ra khỏi tông môn. Tôi thấy chúng ta chơi vài ngày, giải tỏa tâm trạng thì quay về.
Huyễn Tầm lớn giọng nói: “Tôi không muốn quay về. Các trưởng lão trong tông đều là một đám người hám lợi. Tôi không muốn nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, gả cho một hoàng tử ngu ngốc. Tiểu Vân cô nói xem, tôi không chạy thì phải làm sao? Lẽ nào ở lại để mặc người trong tông làm thịt à?”
Tiểu Vân nghẹo đầu nói: “Nhưng, tiểu thư. Các trưởng lão cũng không cưỡng ép cô gì cả? Bọn họ chỉ nói mà thôi, trong tộc sẽ không làm chuyện làm khó người khác đâu”
Huyễn Tầm lớn giọng nói: “Thật sự sẽ không sao? Tôi nói cho cô biết, hai ngày trước tên hoàng tử ngốc đó đã tìm tới cửa rồi. Hắn vậy mà lén lút chạy vào trong viện của tôi, còn là buổi tối.”
Tiểu Vân kinh ngạc che miệng nói: “Thật sao? Trời ạ, không ngờ đường đường là hoàng tử của nước Kình Thiên cũng làm ra loại chuyện này”
Huyễn Tâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy nên tôi đã táng mạnh hắn một trận, đánh hắn đi”
Tiểu Vân nuốt nước bọt nói: “Mạnh cỡ nào?”
Gò má Huyễn Tâm hơi đỏ, nói: “Cũng không mạnh bao nhiêu cả. Chỉ là đánh gãy tay chân của hắn, sau đó ném hắn ra khỏi phủ đệ của tông môn chúng ta thôi”
Tiểu Vân không biết nên nói gì nữa, đánh gãy tay chân của người ta, như này cũng không gọi là mạnh ư?
Tiểu Vân cuối cùng cũng hiểu tại sao Huyễn Tầm lại gấp gáp chạy ra ngoài như thế.
Đây là sợ người khác báo thù!
Huyễn Tâm rõ ràng không muốn nói nhiều về vấn đề này, vội vàng gọi tiểu nhị đưa đồ ăn lên.
Nhìn xung quanh, Huyễn Tầm nhìn đám đông xung quanh nói: “Khá nhiều người. Xem ra chúng ta tới đúng chỗ rồi, đi về phía trước nữa chắc sẽ tới cửa tứ giới” Tiểu Vân kêu thất thanh: “Tiểu thư. Cô không phải định chạy khỏi nước Kình Thiên chứ. Cô không định tham gia cuộc thi đấu vạn phương chư quốc sao?”
Huyễn Tầm đè thấp giọng nói: “Tôi đánh hoàng tử người ta thành như thế, còn không chạy đợi người ta bắt tôi về à? Tiểu Vân, cô có đi cùng với tôi không?” Tiểu Vân bóp góc áo của mình, nói: “Tôi...
Một chữ tôi đã nói nửa ngày, Tiểu Vân cũng không nói được câu tiếp theo.
Huyễn Tâm xua tay nói: “Không muốn thì thôi, tôi không ép. Cô đưa tôi tới cửa tứ giới, tôi rời đi thì cô trở về, thuận tiện nói với sư phụ của tôi một tiếng. Tôi về nước Võ Đỉnh, bảo sư phụ rảnh thì tới tìm tôi.
Tiểu Vân nhíu mày nói: “Nước Võ Đỉnh là nơi nào? Tại sao lại tới đó?”
Huyễn Tâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một nước nhỏ ở Đông Giới, tôi cũng không biết sao muốn về đó. Dù sao ở nước Võ Đỉnh, tôi sẽ sống rất tự tại. Tự tại cô hiểu không?”
Tiểu Vân lắc đầu nói: “Không hiểu. Tôi đều là nghe lệnh của người khác làm việc, chưa từng sống tự tại.
Huyễn Tâm kéo tay của Tiểu Vân nói: “Nếu cô muốn tự tại thì tới nước Võ Đỉnh tìm tôi”
Tiểu Vân khẽ gật đầu.
Đồ ăn rượu rất nhanh được đưa lên, Huyễn Tầm ăn uống thoải mái.
Cô gái này ăn cơm cũng có phong phạm của Nhất Nguyên viện, Chú trọng nhanh chuẩn ác. Đương nhiên, như vậy cũng không còn hình tượng.
Cửu Thiên nhìn mà mỉm cười, đứng dậy chuẩn bị đi về phía Huyễn Tâm.
Bạn cũ gặp nhau nơi xa lạ, không đi chào hỏi thì không ổn lắm.
Vừa đi được hai bước, Cửu Thiên đang muốn gọi thành tiếng lần nữa. Vào lúc này một đám võ giả cao hơn mười trượng đi vào.
Trên người mặc áo giáp, tay cầm binh khí, ngay lập tức bao vây Huyễn Tầm và Tiểu Vân.
Canh kình phóng ra, khí thế hùng hậu.
Huyễn Tầm thấy cảnh này lập tức đứng dậy rút đoản đao của mình ra.
Sau đó, một người đàn ông mặc đồ đắt tiền đi vào trong quán, trên mặt nở nụ cười, trong mắt lại là ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn ta phất tay với những người khác, nói: “Các vị tiếp tục, bọn ta làm chút việc riêng thôi. Mong tránh ra một chút.
Lời nói khá khách sáo, cộng thêm người đàn ông nhìn trông có địa vị không thấp, quần áo trên người còn có hoa văn của hoàng thất nước Kình Thiên. Khí tức cũng không yếu, hơn nữa còn dẫn theo vệ sĩ.
Mọi người trong quán nhường chỗ trống cho bọn họ.
Nhấc tay lên, người đàn ông đi tới trước mặt Huyễn Tâm nói: “Chạy đi. Chạy nữa đi. Cô không phải rất muốn chạy à? Đánh người xong thì chạy. Cô coi tôi là bao cát à?”
Huyễn Tầm lớn giọng quát: “Nam Cung Sử, anh lại muốn ăn đòn đúng không? Tiểu Vân, cô tránh ra trước!”
Tiểu Vân nghe vậy thì lùi sang bên cạnh, nhưng võ giả mặc áo giáp ở xung quanh lại không có ý để cô ta rời đi, lại chặn cô ta lại.
Nam Cung Sử cười lớn tiếng, ghé mặt tới trước mặt Huyễn Tầm nói: “Tới, đánh nữa đi. Giống như lần trước, đánh tôi một trận nữa đi. Tôi ngược lại muốn xem cô có lá gan này không, hôm nay cô dám động vào một cọng lông của tôi, tôi sẽ... aiya!”
Còn chưa nói hết lời, Huyễn Tầm trực tiếp đậm đoản đao vào bả vai của hắn ta, lập tức máu phun ra.
Trên người Nam Cung Sử lập tức tỏa ra một vùng canh kình, lớn giọng hét: “Khống chế cô ta, khống chế con mụ ác ôn này!”
Ngay lập tức, võ giả mặc áo giáp ở xung quanh đã động, vung tay công kích về phía Huyễn Tâm.
Gần như trong nháy mắt, cương giáp mà trên người Huyễn Tầm vừa ngưng ra bị đánh tan.
Huyễn Tầm lùi liên tục mấy bước, quát một tiếng.
“Phong Thiểm!”
Bóng người lập tức trở nên hư ảo, nhưng võ giả mặc áo giáp ở xung quanh lại đồng loạt quăng một dây xích từ trong tay áo ra.
Trong nháy mắt, Huyễn Tầm còn chưa kịp xuất chiêu trực tiếp bị dây xích đánh trúng.
Ngay lập tức, trong dây xích sáng lên một khoảng ánh sáng lôi đình.
Nheo mắt nhìn kỹ, trong dây xích lôi đình đó hình như có vô vàn lôi thú. Lôi quang mạnh mẽ trực tiếp xé toạc không gian, khiến mọi thứ ở xung quanh trở nên vặn vẹo.
Cả người Huyễn Tầm rung lên, ngồi phịch xuống đất.
Những dây xích này đều không phải vật tầm thường, mà là đá phong lực cực phẩm hàng thật.
Các võ giả mặc áo giáp lập tức khống chế chặt Huyễn Tầm, vô số canh kình chạy ra theo dây xích, áp chế cơ thể của Huyễn Tâm.
Tiểu Vân ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Đừng đánh nữa. Cửu điện hạ, tiểu thư cô ấy chỉ là tính tình không tốt thôi. Ngài tuyệt đối đừng ra tay nặng!”
Nam Cung Sử ôm vai của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ra tay nặng với cô ta. Nói thế nào đi nữa, cô ta cũng là vợ chưa cưới của tôi. Huyễn Tầm tiểu
thư, mặc kệ cô có bằng lòng hay không, cô buộc phải theo tôi trở về. Đi!”
Trợn mắt quát to một tiếng, Nam Cung Sử bước về phía ngoài.
Vừa dứt lời thì Cửu Thiên ném lại một viên đan dược, cất bước đi theo đám người Huyễn Tầm rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất