Rất nhanh, Phong Thiên công tử đi tới trước màn hình, cẩn thận nhìn một góc của màn hình, ở đó có một đám Huyết Viêm rất kỳ quái. 

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ, bỗng nhiên, bóng dáng của Ô Chấn lao ra từ trong ngọn lửa. 

Toàn thân bị đốt cháy chỉ còn một nửa cơ thể, Ô Chấn liều mạng kéo xương cốt của bản thân lao về phía cửa Huyết Viêm. 

Thấy hắn chuẩn bị xông vào cửa, Lữ Duy đột nhiên vung kiếm trong tay ra. 

Thanh kiếm nhỏ cắm thẳng vào cơ thể Ô Chấn, Ô Chấn bỗng ngã xuống đất, không thể cử động, tiếp tục bị Huyết Viêm đốt cháy. 

Ô Chấn yếu ớt nói: “Lữ Duy, cậu cho tôi đi đi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta là anh em tốt nhất, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu nữa. Cậu cũng có thể phong ma, chỉ cần một ngày tôi vẫn còn ở đây, cậu có thể ăn no mặc ấm, vui vẻ vô lo. 

Lữ Duy chậm rãi đi về phía Ô Chấn, bất cứ nơi nào hắn ta đi qua, những Huyết Viêm đó đang cố gắng đốt cháy hắn ta, nhưng tất cả đều bị một tầng ánh sáng trên người Lữ Duy chặn lại. 

Ánh sáng này rất kỳ quái, rõ ràng chỉ mỏng như cánh ve sầu, nhưng lại không hề bị Huyết Viêm đốt cháy. 

Đây là độc chi đạo của Lữ Duy, thứ bao bọc hắn ta không phải là canh khí nào cả, mà là độc công của hắn ta. 

Nhiều người cho rằng độc chi đạo chỉ là luyện chế chất độc mà thôi. Luyện mạnh đến đâu cũng rất dễ bị người ta khắc chế. 

Bởi vì có rất nhiều thứ có thể giải độc nên tìm đại một luyện khí sư cũng biết hàng trăm cách để giải độc. 

Nhưng trên thực tế, trên đời không có đạo nào vô dụng. Điều đó chỉ phụ thuộc vào việc ngươi luyện có đủ tinh thông hay không mà thôi. 

Độc chi đạo tuy chỉ là một đạo nhỏ nhưng sau khi luyện thành, lại có được một thân thể toàn độc. 

Canh khí hoá thành độc khí, từ nay thiên độc ở trong cơ thể, bách độc bất xâm. 

Huyết Viêm này tuy hung hãn nhưng muốn thiêu cháy thân thể độc của Lữ Duy không hề dễ gì. 

Máu độc cũng là độc, lửa độc cũng là độc. 

Huyết Viêm do máu của Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu tạo ra không thể là Huyết Viêm thuần khiết của trời. 

Bên trong đã bị nhiễm ma khí nên ẩn chứa độc. 

Chính vì vậy mà sức công phá của loại Huyết Viêm này mới kinh người như vậy, như giòi bọ trong xương. 

Nhưng nếu là độc, thì Lữ Duy cũng không sợ. 

Thân thể thiên độc của hắn ra, nói ra thì e là mạnh hơn nhiều so với cơ thể bất tử của những võ giả bình thường. Thứ duy nhất có thể làm tổn thương nó là công kích của sức mạnh thuần túy giống như Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu. 

Cho dù là những thiên địa chi lực khác, hay ngũ hành công pháp khác, chúng đều không có tác dụng mấy đối với hắn ta. 

Lữ Duy chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Ô Chấn cười nói: “Loại người như anh thì sao có thể phong ma? Lẽ nào anh không hiểu được, mạng sống của anh đã nằm trong tay tôi rồi sao?” 

Đồng tử của Ô Chấn co rút, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Lữ Duy, không phải cậu muốn giết tôi chứ? Cậu có lá gan này ư?” 

Lữ Duy nhìn móng tay của mình, cười nói: “Ai bảo tôi muốn giết anh chứ. Chỉ là tôi không cứu được anh mà thôi. Anh sẽ chết trong Huyết Viêm này!” 

Ô Chấn nghe xong sửng sốt, lập tức hét lên: “Lữ Duy, mày ngon lắm. Mày phải biết là sau khi tạo chết, có bao nhiêu người muốn lấy cái mạng mày!” Lữ Duy cười khẽ, bỗng nhiên quơ tay. 

Một thanh kiếm nhỏ lại bay ra khỏi lòng bàn tay hắn ta, bay thẳng đến trước cổng Huyết Viêm. 

Đột nhiên, có một tiếng rên rỉ vang lên. 

Bóng dáng Giao Mị Nương đột nhiên xuất hiện. 

Quần áo của cô ta đã bị cháy gần hết, hai cánh tay đen kịt, trên chân Giao Mị Nương vẫn còn vết lửa đốt, ngã xuống đất, nhìn chằm chằm vào Lữ Duy. 

Lữ Duy chỉ vào Giao Mị Nương nói: “Đợi một lát rồi tôi sẽ trò chuyện với cô. 

Nhìn chằm chằm Ô Chấn, Lữ Duy cười toe toét, lộ ra hai cái răng nanh, cười nói: “Ô Đồ Tể. Tôi biết trong môn phái địa vị của anh rất cao, danh tiếng rất lớn, lại có mấy người bạn rất lợi hại.” 

Ô Chấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng gọi tao là Ô Đồ Tể!” 

Lữ Duy đột nhiên giơ tay tát vào nửa khuôn mặt còn lại của Ô Chấn, nói: “Lúc tôi đang nói thì tốt nhất anh đừng ngắt lời. Tôi vừa nói tới đâu rồi nhỉ?” 

Đôi mắt của Ô Chấn như muốn bốc cháy, Lữ Duy vỗ tay bốp một tiếng, nói tiếp: “À đúng rồi, anh có rất nhiều bạn bè. Ô Đồ Tể ơi Ô Đồ Tể. Chẳng lẽ anh không biết rằng một ma tu thành công cần phải từ bỏ mọi thứ, và khát cầu sức mạnh ư? Anh còn muốn cái gì mà huynh đệ tình thâm, đúng là làm tôi buồn cười muốn chết. Có phải là anh còn có ý định lấy vợ, sau đó một ngày đẹp trời quay về sinh con, từ đó rửa tay gác kiếm có phải không!” 

Đột nhiên, Lữ Duy giẫm lên mặt Ô Chấn, vẻ mặt hung tợn nói: “Anh là đồ ngu ngốc, đồ đần độn. Thất bại hôm nay của anh là do số phận đã an bài. Những người như anh chỉ xứng đáng làm đá lót đường cho tôi. 

Nói rồi, Lữ Duy đột nhiên giẫm mạnh vào đầu Ô Chấn bốp một tiếng. 

Không ai có thể ngờ rằng sức mạnh của Lữ Duy lại to lớn và mạnh mẽ đến vậy. 

Mà tu vi bộc phát ra vừa rồi, tuyệt đối là Thiên Canh hậu kỳ, thậm chí Thiên Canh đỉnh phong cũng không phải là không có khả năng. 

Ô Chấn ngay lập tức bị Huyết Viêm nuốt chửng, Lữ Duy thậm chí không thèm nhìn Ô Chấn cái nào nữa. Trên khuôn mặt nở một nụ cười cực kỳ tà ác, hắn ta bước đến trước mặt Giao Mị Nương. 

Nhìn vẻ mặt kinh hãi và thảng thốt của Giao Mị Nương, Lữ Duy mỉm cười nói: “Tôi rất bao dung với phụ nữ. Nào, Giao Mị Nương, hôn nhẹ giày của tôi đi, cho tôi thấy lòng trung thành của cô” 

Giao Mị Nương cắn răng nhìn Lữ Duy, nói: “Sao tôi có thể tin tưởng anh được” 

Lữ Duy cười phá lên nói: “Thật là một câu hỏi ngây thơ, bây giờ cô còn có sự lựa chọn à? Nhanh lên, bây giờ tâm trạng tôi rất tốt, nhưng lát nữa thì không dám chắc.” 

Sắc mặt Giao Mị Nương liên tục thay đổi, sau đó cô ta vẫn cố gắng từng chút một tiến về phía Lữ Duy. 

Cô ta bò tới chỗ đôi giày đẫm máu của Lữ Duy, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi xin dâng lòng trung thành của mình lên ngài, chủ nhân của tôi!” 

Lữ Duy cúi đầu nhìn Giao Mị Nương nói: “Tốt lắm, như vậy tôi có thể cho cô chết dễ dàng hơn!” 

Giao Mị Nương lập tức kinh hãi, đột nhiên, Lữ Duy dùng một thanh kiếm nhỏ đâm vào giữa ấn đường của Giao Mị Nương. Khi nó được rút ra lần nữa, Giao Mị Nương đã chết ngay tại chỗ, ngay cả thần hồn cũng hoàn toàn vỡ nát. 

Nhẹ nhàng lau thanh kiếm trong tay, Lữ Duy cười nói: “Với kẻ địch thì phải giết không thương tiếc. 

Cười ha ha thành tiếng, Lữ Duy trông như một kẻ điên. 

Trước màn hình, mười vị trưởng lão và Phong Thiên công tử mỉm cười với Lữ Duy. 

Ma tu không sợ người điên, nếu không phải kẻ điên thì không thể sống sót, bao nhiêu người có thể trở thành ma tu cường đại, có mấy ai không phải là kẻ điên. 

Phong Thiên công tử mỉm cười và nói: “Làm rất tốt. Sát phạt quyết đoán, âm hiểm độc ác, là một người có triển vọng” 

Nói xong, Phong Thiên công tử nhìn sang phía bên kia, nơi ngọn lửa kỳ lạ vẫn đang cháy. 

Lữ Duy thu hồi toàn bộ kiếm vào lòng bàn tay, xoay người chuẩn bị rời đi. 

Hắn ta từ từ đẩy cánh cổng hư không bị Huyết Viêm thiêu đốt vặn vẹo ra. 

“Mọi việc đã định. Xem ra mình sẽ phong ma!” 

Lẩm bẩm, Lữ Duy mỉm cười nói. 

Nhưng vào lúc này, Lữ Duy đột nhiên cảm giác được một trận gió thổi mạnh tới. 

Hắn ta chưa kịp phản ứng thì đã bị người khác nhấc bổng lên. 

Âm! 

Lữ Duy bị đập xuống đất, một cỗ sức mạnh vô cùng bạo ngược xông vào cơ thể hắn ta. 

Lúc này Lữ Duy mới nhận ra người đánh mình là ai, gương mặt quen thuộc đó không phải Cửu Thiên thì còn ai nữa. “Dạ Ảnh!” 

eyJpdiI6IkxVbVBiemQwQmxBYzd3M29KT2JVc0E9PSIsInZhbHVlIjoia2l2WWdic2U5Vk4wUzRDZWUyNStQbkxTZ1ZIRFNVajJDOU5rZTR2aTdpaTVBZUtvNkVJTkw0SVwvVXJrekRlTzdyenJJMjVVNE9YaWZqZmFSN0hmU2plUVwvbUxcL3pLSkRSQTFhekhxVHFIc009IiwibWFjIjoiNzdlOTNlZGZhMDgzZDVhMWU5ZjNlOTE4ZDRjMjBlZTM3ZTUxODE4Yzk3Mjk5NjIwZDNjMGZkMDg3NzcxNzM3OSJ9
eyJpdiI6Ikx3U3ZPaitwenN6TFJtOEtLV0JLckE9PSIsInZhbHVlIjoiUUE3S2tEU1V0bWY1ZmtmUHNhRFwvRFJwZkxIbVBrSmtVU3NjQlROS1lqYXExaU1YbmlcL0oyWFJ0THNvK2t5OXMwZFQ4M0pXbmVWT2haV3VpSVJ3dVl4clc3RDZKU0tocWNGVWhJM2poXC9OdmMzeE8yejJFVHgyTEUwV05oOEN6cURBWHFXb2xQVDY2amtrUzhwWEFcL3d5TGVcLzRXaERxNUMwUHJ5QUhqSzN6V3ZsMWdcL1lqRTZBNGVRMXQ0VXJLOVFuQURxUXI1cEZITERrMUgxNE9sV2cyUT09IiwibWFjIjoiMDY2Njg5ZDgzYjExMjY1YjdkMDY2ZTk1ZWE3NDc2MDI3ODc1OTU3ZWQyYWExOGYwMzYwN2VlODA1N2YyNjkwNSJ9

Nhẹ nhàng phủi phủi Huyết Viêm trên người, Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Phong ma? Lúc này vui mừng còn quá sớm nhỉ!”

Ads
';
Advertisement
x