Thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, Lữ Duy điên cuồng gầm lên, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, máu thịt trong cơ thể hắn ta vặn vẹo biến đổi, như muốn phun ra từ bên trong, nuốt chửng Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cũng có thể cảm giác được trong cơ thể Lữ Duy không ngừng dâng trào sức mạnh, khí tức ăn mòn cực kỳ nồng nặc. 

Lữ Duy dường như có thể điều khiển được máu của chính mình, cho dù bị trường kiếm đâm xuyên qua, cũng không có một giọt máu nào chảy ra. 

Một lực hút từ Vô Phong Kiếm truyền đến, tên này thế mà lại muốn phản kháng! 

Cửu Thiên không hề khách sáo, lại đá hắn một đá nữa. 

Lòng bàn chân có một luồng sức mạnh vô cùng khủng bố, canh khí ngưng tụ tại một điểm, rít gào phóng đi. 

Bùm! 

Mặt đất dưới chân Lữ Duy bỗng nhiên nổ tung thành một hố sâu, toàn bộ Huyết Viêm xung quanh đều tiêu tán, thế lửa cũng nhỏ đi rất nhiều. 

Bản thân Lữ Duy trong phút chốc lại biến thành đốm sáng đầy trời. 

Cửu Thiên nhìn những điểm đốm này, chậm rãi đưa bàn tay ra. 

“Thiên Địa Thoái Tán!” 

Trong phút chốc, toàn bộ Thiên Địa Chi Lực đều bay xa. 

Những đốm sáng sắp ngưng tụ đều lập tức dừng lại. 

Trong phòng, Phong Thiên công tử cười lớn nói: “Trong Ma tu chúng ta cũng có nhân tài bậc này ư, chiêu này có thể so với Đạo Vực!” 

Đôi mắt của Tổ Thu trưởng lão và những người khác sáng lên. 

Bọn họ há phải người ngu dốt? Cửu Thiên vừa ra tay, bọn họ liền biết người thanh niên này tiền đồ xán lạn. 

Cầu Tu trưởng lão mỉm cười nhìn Tố Thu trưởng lão và nói: “Tố Thu trưởng lão, bà tìm thấy hạt giống tốt này ở đâu? Hắn đã từng được Ma Trì bồi dưỡng chưa?” 

Tố Thu trưởng lão mỉm cười nói: “Tôi chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra thôi. Đây là lần đầu tiên thằng nhóc này tới nước Kình Thiên, làm sao có thể vào Ma Trì chứ?” Phong Thiên công tử quay đầu lại nói: "Cho hắn một chỗ tiến vào Đại Ma Trì của chúng ta. Nếu hắn hoàn thành tốt nhiệm vụ, hãy đưa hắn về tông môn chúng ta. Tố Thu trưởng lão mỉm cười, đôi mắt biến thành vầng trăng lưỡi liềm, mười vị trưởng lão cúi đầu thưa vâng. 

Trước cổng Huyết Viêm, Cửu Thiên vươn tay, nhặt hết tất cả điểm sáng. 

Cầm chúng trong tay, Cửu Thiên có thể cảm nhận được bên trong nó có sức sống to lớn cùng sức mạnh dâng trào. 

Đây là sức mạnh của Lữ Duy? 

Cửu Thiên không chút khách khí đập nát, đồng thời thầm nói trong lòng: “Lão Cửu, xem có phải thức ăn của ngươi không, có thể thì nuốt đi!” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp cười nói: “Chủ nhân vĩ đại, tôi chưa bao giờ làm chuyện nuốt sống một người như vậy, nhưng tôi rất sẵn lòng thử!” 

Nói xong, Cửu Long Huyền Cung Tháp bắt đầu hấp thu toàn bộ sức mạnh bị Cửu Thiên bóp nát ở xung quanh. 

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sức mạnh đã bị Cửu Long Huyền Cung Tháp hút sạch. 

Cửu Thiên dùng ánh mắt quét qua chung quanh, đã không nhìn thấy điểm sáng ở xung quanh nữa. 

Khẽ cau mày, Cửu Thiên không có cảm giác vừa rồi mình đã giết chết Lữ Duy. 

Còn thần hồn thì sao? Thần hồn của Lữ Duy đã đi đâu? 

Khẽ hừ một tiếng, ngọn lửa trong cơ thể Cửu Thiên lại bùng lên. 

Trong phút chốc, mười trưởng lão chợt nhìn rõ, ngọn lửa do Cửu Thiên phóng ra không chỉ là lửa của thiên địa ngũ hành mà còn có một chút Huyết Viêm. 

Đúng vậy, người ta bị Huyết Viêm thiêu rụi, thập tử nhất sinh. 

Mà Cửu Thiên hắn không những không có việc gì, còn còn hiểu rõ ngưng tụ huyết viêm như thế nào. 

Tinh thông hoả hành chi đạo như hắn, chỉ cần ít thời gian liền có thể nghĩ ra cách sử dụng Huyết Viêm. 

Không những vậy, hắn còn cưỡng ép hấp thu một ít Huyết Viêm vào trong cơ thể. 

Cách này đối với người khác mà nói, chỉ có thể hình dung bằng bốn từ tự tìm đường chết. 

Tuy nhiên, với người có sinh linh đại đạo như Cửu Thiên thì hoàn toàn không sợ thân thể bị tổn thương, nên căn bản không cần quan tâm đến Huyết Viêm. 

Hắn là người duy nhất trực tiếp bước ra khỏi Huyết Viêm. 

Ngọn lửa phun ra từ cơ thể Cửu Thiên, khiến biển lửa xung quanh hắn càng trở nên đáng sợ hơn. 

Cửu Thiên không có bộc lộ cảm xúc gì, cũng không có thử nghiệm Huyết Viêm mình mới làm chủ được, mà chỉ tấn công với phạm vi bao phủ bừa bãi. 

Nếu Lữ Duy sử dụng công pháp đặc biệt nào đó để ẩn nấp, Cửu Thiên tin rằng chiêu này của mình sẽ khiến hắn ta lộ nguyên hình! 

Đáng tiếc đợi một lúc vẫn không có động tĩnh gì. 

Huyết Viêm xung quanh đã dần dần biến mất, cánh cổng dần dần trở nên trong suốt. 

Cửu Thiên không đợi thêm nữa, khẽ nói: “Lữ Duy, anh trốn rất siêu, nhưng lần sau tôi sẽ không để anh có cơ hội trốn nữa đâu. 

Nói rồi, Cửu Thiên đột nhiên đánh ra một quyền. 

Rõ ràng trước mặt hắn không có gì cả, nhưng sau cú đấm này, không gian xung quanh vẫn còn gợn sóng lăn tăn. 

Dư chấn của sức mạnh lan rộng, mặt đất một lần nữa bị tàn phá. 

Làm xong những chuyện này, Cửu Thiên mới đi tới trước cửa Huyết Viêm, đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. 

Ngay lập tức, một tia sáng xuất hiện trong cổng, trực tiếp kéo hắn vào. 

Khoảnh khắc tiếp theo, Huyết Viêm bùng cháy và cánh cổng biến mất không dấu vết. 

Mọi thứ trở lại tĩnh lặng, cuộc khảo hạch cuối cùng cũng kết thúc. 

Sau khi Cửu Thiên rời đi, một điểm sáng nhỏ từ dưới đất từ từ bay lên. 

Ngay sau đó, điểm sáng nhanh chóng vặn vẹo biến hóa, sức mạnh vô tận của thiên địa chi lực bắt đầu hội tụ. 

Không lâu sau, hình bóng của Lữ Duy lại xuất hiện, nhưng lúc này Lữ Duy trông rất gớm ghiếc đến đáng sợ, trên người không còn một bộ phận nguyên vẹn nào. 

Thất khiếu chảy máu, trước tiên Lữ Duy uống một viên đan dược, sau đó trực tiếp ngã xuống đất. 

Dù sao, đối với hắn ta mà nói, khảo hạch đã kết thúc. 

Mặc dù uống thuốc là trái quy định, nhưng nếu không uống sẽ chết, lúc này Lữ Duy vẫn dám liều một phen. 

Trong phòng, Phong Thiên công tử lắc đầu nói: “Thật sự khiến tôi quá đau lòng. Khó khăn lắm mới có một lần đánh cược với người khác, kết quả lại thành ra như thế này” 

Phong Thiên công tử vung tay xua tan màn hình trước mặt, hờ hững nói: “Đi đem tên Lữ Duy đó về, nếu hắn không chết thì đó là số phận của hắn, giữ lại nói không chừng lại có ích!” 

Phong Thiên công tử nói xong liền sải bước rời đi, Tố Thu trưởng lão lớn tiếng nói: “Phong công tử, ngài không muốn gặp Dạ Ảnh ư?” 

Phong Thiên công tử không quay đầu lại, nói: “Bây giờ không gặp. Người thú vị như vậy, nên giữ lại từ từ chơi đùa. Các người cho cậu ta chấp hành nhiệm vụ trước, có thể cho 

cậu ta sử dụng Tiểu Ma Trì ở nước Kình Thiên. Nếu nhiệm vụ hoàn thành, đợi sau khi trở về bổn tông, tôi sẽ cho cậu ta vào Đại Ma Trì. Mọi thứ cứ tuân theo quy định mà làm, muốn lấy bao nhiêu thì phải trả giá bấy nhiêu. Đây mới là vô thương đại đạo của thế giới này” 

Nói xong, Phong Thiên công tử cứ thế biến mất. 

Ngay cả mười trưởng lão có mặt, không ai có thể nhìn thấy chính xác Phong Thiên công tử đã rời đi như thế nào. 

Tổ Thu trưởng lão cau mày liếc nhìn hai người phụ nữ quyến rũ vẫn còn trong phòng, vẫy tay một phát, trực tiếp giết chết họ. 

Sắc mặt không hề thay đổi, Tố Thu trưởng lão tiếp tục nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp tên Dạ Ảnh đã vượt qua khảo hạch lần này!” 

Mười vị trưởng lão đều cười phá lên, ngay sau đó, bóng dáng của mười người biến mất ở phía xa. Sau khi họ rời đi, ngôi nhà thay đổi nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn, mọi thứ trở về hư vô. 

Bố trí ban đầu ở đây, và tất cả những đồ vật ban đầu, thế mà đều do sức mạnh ngưng tụ mà thành. 

Công pháp bậc này có thể nói là vô cùng điêu luyện, chớp mắt, mười trưởng lão đi tới giữa đại điện. 

Xung quanh tối đen như mực, ngoại trừ một ngọn lửa trắng lơ lửng trong không trung, chiếu sáng mọi thứ. 

Mười bông sen đen xoay tròn trong đại điện, mười trưởng lão lần lượt ngồi xuống trên bông sen đen. 

Ngay khi họ ngồi xuống, một cánh cổng từ từ xuất hiện ở giữa đại điện. 

Ngọn lửa đỏ như máu ngưng tụ thành hình, Tố Thu trưởng lão mỉm cười nhìn cảnh tượng này, vui mừng khôn xiết. 

Đột nhiên, cánh cửa mở ra, trong nháy mắt có một bóng người bước ra, không phải Cửu Thiên thì là ai vào đây nữa. 

Nhìn thấy bóng dáng Cửu Thiên xuất hiện, Tổ Thu trưởng lão lớn tiếng nói: “Dạ Ảnh, chúc mừng cậu đã hoàn thành tất cả khảo nghiệm!” 

Cửu Thiên ngẩng đầu, nhìn Tố Thu trưởng lão, cười nói: “Nói cách khác, sau này sẽ không có loại khảo nghiệm này nữa ư? Tôi có thể hỏi thêm một vấn đề nữa không, hoàn 

eyJpdiI6InNGc3lHdGw5N0MzU3hzaVRhNVlrUlE9PSIsInZhbHVlIjoiVW5nXC9sbUNsV2dXdHZ6WHNTY1hCRCt5M0s5aW4yd0lXNmJvRlVLY2ZodVBYNVpvcEtuOUxydUljY3g4Vno3cUhXTU1JUmFwWGg5VzhvTmdESEdhR2JRdEtXYTlTRGlPOCtPZVk0QXdlSmZ4U0p0eVk4MWdMYXRMNXRvcktKZVhrbjVwclVzTXNpSVNZXC9OK1Nvcmx2b212ZEFyTlpwTFcxSzZwNTc1Wm1ib3g4RE1EaUk0ZThzSkxUZEExelBaU2EiLCJtYWMiOiI2Mzk4NWYyZjQ3OTQxZGIyYmQyOWEzNjFkYTBjM2Y1YWU5NjM2MmJhMmEyYzAxZWUyZTQ3YjlkNGZkZTBmOGZjIn0=
eyJpdiI6ImkrVStVSlBxWkMzZHdUMTRtV0VtVFE9PSIsInZhbHVlIjoiNTcrMzVVTHBcL0k0WGpUcU9XVjRIMVgzc0ErdVl5c0wzS3hpS0huK0tZUnhrUHBQTk9YVXVyeEtqRDFHQmplQWswUlBpdFp5Zlo3UTcxUzhsajZhS0ZJNEtUV0tROW9hUHdvcmY3eFwvUGQrUkRIYVhyYjZBemJkMTBaQk13RlIwNWRrTkpmXC9qVHNtbytnVWhaMkl3dlhJNENQMytBRHJGMlwvbEhPK0t2M0U5dDVMQ3l4WTViRzAzWXg0RmZlMmp6QSIsIm1hYyI6ImU3MTVkNTJjZWZlZGFkZDEyMmE0NjllMTVmOTZhYmJjNDZmZjAwMzdmNzQ5NmNkZTZlZmUxNDJiZjNhYWQ2YmUifQ==

Tố Thu cười khúc khích nói: “Tất nhiên là có lợi. Mà đó còn là lợi ích mà cậu không thể tưởng tượng được!”

Ads
';
Advertisement
x