Tiếng nổ vang vọng khắp vòm trời, trên bầu trời và mặt đất đồng thời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Sức mạnh lan rộng, sỏi đá biến thành bột mịn, nhưng bất kỳ ai bị sức mạnh này quét qua sẽ lập tức biến thành bột phấn.
Gần như ngay lập tức, mặt đất bị cắt mất mười trượng.
Đám Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu ngã xuống đất với những tiếng gào thảm thiết, áo giáp sắt trên chúng bị xé nát từng tấc một.
Dường như là sụp đổ từ bên trong, rồi biến thành một cơn mưa máu.
Trong vòng xoáy, có hai bóng người đứng kiên cường.
Một người chính là Ô Chấn, lúc này trên người hắn ta tựa như bị nhuộm một tầng ánh trăng bang bạc, chiếc chùy khổng lồ trong tay hắn ta đã bị gãy làm đôi.
Người còn lại là Cửu Thiên, thân thể hoá thành trời đất, cao mấy trăm trượng, một thanh kiếm rực lửa khổng lồ ngạo nghễ giữa trời.
Khóe miệng Cửu Thiên còn có một vệt máu, Lân Long Giáp trên người hắn đã vỡ nát.
Hai người họ đứng đó như những chiến thần, xung quanh họ những con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu vẫn chưa ngã xuống gầm lên về phía họ.
Cửu Thiên không hề sợ hãi, muốn đánh thì đánh, chỉ là thú hoang cỏn con, có thể làm gì được hắn?
Trong lồng ngực tràn đầy hào khí, Cửu Thiên cũng phóng ra khí thế to lớn.
Khi những con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu đó chưa kịp lao về phía hắn, Cửu Thiên đã lao tới với thanh kiếm khổng lồ của mình trước!
Đánh là phải đánh nhanh thắng nhanh.
Sau hai đợt tấn công, Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu xét về khí thế và sức mạnh dường như không còn tốt như trước.
Sức mạnh Sinh Tử Luân Chuyển Kình của Cửu Thiên được khởi động, Vô Phong Kiếm mạnh mẽ dứt khoát.
Bất cứ nơi nào hắn đi qua, Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu không thể ngăn bước chân hắn.
Nhìn thấy Cửu Thiên dũng mãnh như vậy, Ô Chấn cũng cố thở phào một hơi rồi lao ra ngoài.
Không có vũ khí thì ngưng tụ sức mạnh thành vũ khí, Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu bị hai người họ giết đến nỗi không còn sức phản kháng.
Lốc xoáy nhanh chóng biến mất, mà trong vòng xoáy.
Lữ Duy vẫn nằm ì trên mặt đất.
Máu phun ra dữ dội từ miệng hắn, hắn không có thân thể mạnh mẽ như Ô Chấn hay Cửu Thiên.
Trong đợt tấn công vừa rồi, dù đã kích hoạt Vạn Điểm Kim Linh Thể Pháp của mình nhưng hắn ta vẫn bị thương nặng bởi vụ nổ.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lữ Duy cười toe toét khi nhìn Cửu Thiên và Ô Chấn vẫn đang chiến đấu.
“Hai người này thế mà mạnh đấy. Nhưng bọn họ mạnh đến mức không có đầu óc, chẳng mấy chốc sẽ gặp rắc rối thôi.
Lữ Duy chậm rãi lấy con bọ cạp độc mình mang bên người ra, sau đó một phát nuốt vào.
Mọi người đều cho rằng con bọ cạp này là linh thú của hắn ta.
Nhưng thực ra, con bọ cạp này chỉ có thể coi là đan dược của hắn ta.
Nếu đưa cho người khác ăn thì có thể hạ độc, nếu tự ăn thì là đan dược cực phẩm có thể chữa lành vết thương.
Nọc độc ngấm vào cơ thể, cơ thể Lữ Duy khẽ run lên.
Cũng coi như hắn ta đang lợi dụng sơ hở, mấy người Tố Thu trưởng lão chỉ nói rằng không thể sử dụng bất kỳ đan dược hay pháp khí nào. Nhưng lại không nói không thể ăn thịt thú cưng của mình!
Ngoại trừ chính hắn ta biết, không ai có thể nói con bọ cạp của hắn là đan dược.
Trên mặt lộ ra nụ cười, Lữ Duy cảm giác được thân thể mình đang nhanh chóng hồi phục, sau đó bắt đầu nhanh chóng thu hơi thở của mình lại.
Đúng thế, bây giờ hắn ta định giả chết một lát.
Vì hai kẻ trước mặt quá mạnh nên hắn ta sẽ không tham gia cuộc vui. Hơn nữa, theo hắn thấy, lát nữa thôi là phiền phức lớn sắp tới rồi!
Cửu Thiên vung một kiếm đâm xuyên qua một con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu, canh khí mạnh mẽ xông vào cơ thể nó, lập tức làm cơ thể con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu nổ thành nhiều lỗ.
Nhưng càng giết, Cửu Thiên càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Những con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu này không thể chỉ biết mỗi chiêu lao tới như vậy được.
Khi chúng dừng lại, thực sự yếu đuối đến đáng thương.
Khả năng cận chiến của chúng cực kỳ vụng về.
Mặc dù bộ giáp sắt và máu thịt trên người chúng thực sự rất cứng cáp, nhưng so với Nhện Phệ Hồn vừa rồi, những con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu này vẫn còn quá yếu.
Nghĩ tới đây, Cửu Thiên hành động chậm lại.
Cách đó không xa, Ô Chấn lại càng chiến càng hăng.
“Chết đi, lũ súc sinh đáng chết, đi chết đi!”
Lòng bàn tay của Ô Chấn ngưng tụ ra vô số chiếc chuỳ khổng lồ bằng canh khí của chính mình, chúng liên tục rơi xuống.
Mỗi lần oanh tạc đều mang theo uy lực dời non lấp biển, số lượng Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu chết trên tay hắn ta không ngừng tăng lên.
Những xác chết dưới chân gần như sắp lấp đầy cái hố do vụ nổ gây ra.
Nhưng vào lúc này, điều mà Ô Chấn không chú ý tới chính là máu của Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu bắt đầu chảy trên mặt đất, còn kèm theo một chút ánh lửa.
Cửu Thiên đột nhiên cảm giác được chân mình dần dần nóng lên, lập tức cúi đầu nhìn xuống.
Tức thì, đập vào mắt hắn là một mảnh máu tươi bốc cháy.
Ngọn lửa khủng khiếp đó mang theo sức mạnh thiêu rụi vạn vật, chợp mắt nó đã bắt đầu nhanh chóng lan rộng.
Ô Chấn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bây giờ hắn ta có muốn trốn thoát cũng đã muộn.
Ngọn lửa lập tức dính chặt vào cơ thể hắn ta, bùng cháy điên cuồng.
Ngọn lửa đỏ kỳ lạ giống như máu đỏ tươi.
Cửu Thiên cũng lập tức bị ngọn lửa bao phủ, ngọn lửa đáng sợ này trong nháy mắt áp chế Dương Viêm trên người hắn, đốt cháy cơ thể hắn từ ngoài vào trong. “Huyết Hồng Chi Viêm! E rằng đây là Huyết Viêm trong truyền thuyết!”
Mí mắt Cửu Thiên giật giật, bay lên muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện bàn chân của mình đã bị máu dưới chân trói lại.
Hóa ra những con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu này tới chỗ họ để chết.
Mà tác dụng của chúng sau khi chết thậm chí còn lớn hơn khi chúng còn sống!
Huyết Viêm nhanh chóng lan tràn, đột nhiên trong hư không vang lên tiếng xèo xèo.
Trong chốc lát, cánh cổng hư không nơi Giao Mị Nương đang ẩn náu đã bị đốt cháy.
Giao Mị Nương hét lên một tiếng rơi khỏi cổng hư không, thân thể cũng bị bao phủ bởi Huyết Viêm dày đặc.
Xung quanh, những con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu vẫn còn sống bắt đầu rút lui, sau đó quay người bỏ chạy.
Không có sự điều khiển của ma tu, hành động của chúng có xu hướng giống bản năng của thú hoang hơn.
Ngọn lửa của Huyết Viêm bùng lên cao hàng nghìn trượng, mà trận pháp cách đó không xa lại bắt đầu co lại dưới Huyết Viêm.
Với vụ nổ bạo ngược vừa rồi, trận pháp vẫn chưa sụp đổ. Nhưng bây giờ, những Huyết Viêm này thiêu đốt nó gần như không thể chịu nổi.
Một tiếng răng rắc vang lên, trận pháp hoàn toàn sụp đổ, sau đó một cánh cửa được ngưng tụ lại từ Huyết Viêm.
Bên trong có một luồng ánh sáng đen mờ ảo lưu động!
Hóa ra đây là cánh cửa để rời khỏi.
Hóa ra đây mới là điểm cuối của cuộc khảo hạch.
Huyết Viêm dữ dội thiêu rụi mọi thứ và che khuất tầm nhìn của mọi người.
Trong nhà, Phong Thiên công tử khế vỗ tay nói: “Không tệ, không tệ. Sự sắp xếp của các ngươi cho lần khảo hạch này rất đặc sắc, rất thú vị”
Được Phong Thiên công tử khen ngợi, các trưởng lão lập tức mỉm cười.
Phong Thiên công tử chỉ vào Huyết Viêm trong màn hình, nói tiếp: “Bây giờ xem ai có thể thoát ra khỏi Huyết Viêm nhỉ. Đúng rồi, Huyết Viêm rèn thể, kẻ mạnh sẽ mạnh hơn, kẻ yếu sẽ chết, rất phù hợp với tác phong của ma tu chúng ta. Có vẻ như lần này Lữ Duy sẽ đứng nhất. Sau khi các ngươi giao nhiệm vụ cho hắn ta, có thể bảo hắn ta tới gặp ta. Ta muốn đích thân chỉ điểm cho cậu nhóc khá được này!”
Nói xong, Phong Thiên công tử chỉnh lại quần áo, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mà hắn vừa nói xong, Lữ Duy cũng đột nhiên nhảy ra khỏi Huyết Viêm.
Trên người có một luồng dược khí nồng nặc, Lữ Duy đứng trước cửa Huyết Viêm cười phá lên.
“Một đám ngu ngốc không biết dùng đầu óc sao có thể đi đến cuối cùng!”
“Đó là gì?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất