Cửu Thiên nhìn Lữ Duy đăm đăm, lòng bàn tay nắm chặt Vô Phong Kiếm.
“Thật sao? Nó tự mở ra à?”
Sắc mặt hắn thâm trầm như nước, ánh mắt chứa sát ý, mặc dù Cửu Thiên không nhìn thấy cử động nhỏ của Lữ Duy. Nhưng hắn có thể khẳng định, việc tia trụ sáng này khởi động nhất định có liên quan đến Lữ Duy.
Lữ Duy lập tức kinh hão lùi lại, hắn ta nhìn Cửu Thiên với ánh mắt càng cảnh giác.
Dưới tình huống như vậy, thế mà Cửu Thiên trong nháy mắt có thể nghi ngờ hắn.
Lúc này Lữ Duy mới cảm nhận sâu sắc, trong lần khảo hạch này, có lẽ chỉ có cái tên Dạ Ảnh này mới là đối thủ thực sự của hắn ta.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển. đám người Cửu Thiên bay lên cao, từ trên cao quan sát bốn phía.
Lần này bọn họ cuối cùng cũng nhìn rõ những thú hoang này đến từ đâu.
Chấn động dâng lên từ trong mặt đất, thì ra chúng nó đang ẩn náu dưới vách đá ở cuối tầm mắt.
Nhìn thấy ánh sáng bắn lên, bọn nó đã thức tỉnh, gầm rú bò ra ngoài.
Lần này là Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu, hai chi trước của bọn chúng đều có Ma Viêm màu đen.
Lớp da rắn chắc trông giống như được đúc từ những tấm sắt.
Thân hình không cao mấy, chỉ cao bằng nửa Nhện Phệ Hồn.
Nhưng khí tức trên người bọn chúng càng mạnh mẽ hơn, trong lúc chạy, vô số không gian sụp đổ.
Nơi chúng chạy qua đều trở thành hư không vỡ nát!
“Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu!”
Ô Chấn là người đầu tiên nhận ra và hét to lên tên của thú hoang này.
Ngay sau đó, Giao Mị Nương nói: “Chết tiệt, bọn chúng là thú hoang tấn công có tính tự sát, loại thú hoang này không thể dùng cứng đối cứng, Tuyệt đối không thể!”
Nói rồi, kéo Kim Giao trong tay Giao Mị Nương mạnh mẽ cắt một cái về phía trước, mở ra một cánh cổng hư không.
Như thể thế giới ở trong tay cô ta chỉ là một trang giấy, cô ta có thể biến nó thành hình dạng như mong muốn chỉ bằng một chiếc kéo đơn giản.
Không có thời gian để giải thích bất cứ điều gì với Cửu Thiên và những người khác, Giao Mị Nương lao thẳng vào cổng hư không.
Nháy mắt, cổng hư không khép lại và biến mất, theo sau là bóng dáng của Giao Mị Nương.
Cửu Thiên chưa bao giờ nhìn thấy loại phương pháp ẩn nấp này.
Có thể nói là tinh diệu tuyệt luân!
Hóa ra trong lĩnh vực không gian, Giao Mị Nương này có thành tựu đến vậy. Điều này khiến Cửu Thiên rất kinh ngạc.
Cửu Thiên trực tiếp giải phóng canh khí của bản thân.
Chuẩn bị phân tán thiên địa chi lực ra xung quanh, kích hoạt ẩn thân.
Chiêu này đã cứu hắn rất nhiều lần. Cửu Thiên hi vọng lần này cũng có thể thành công.
Ở bên cạnh, Lữ Duy nhìn thấy thứ xông đến hóa ra là Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu, các cơ trên mặt hắn ta co giật kịch liệt.
Lữ Duy thầm nói: “Lỗ mãng rồi, đúng là lỗ mãng rồi. Sao lại là thú hoang này!”
Nhìn thấy Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu ngày càng đến gần, Lữ Duy nghiến răng nghiến lợi và cuối cùng lấy vũ khí của mình ra.
Đó là một thanh kiếm rất nhỏ, có kích thước chỉ bằng nửa lòng bàn tay.
Thanh kiếm mang theo ánh sáng, vù vù tròn trong tay Lữ Duy.
“Thiên địa thành kiếm, biến hóa trong tay”
Lữ Duy khẽ đọc tám chữ này, tám chữ vừa đọc xong, thanh kiếm trong lòng bàn tay hắn ta lập tức hóa thành vô số luồng sáng, mạnh mẽ lao xuống mặt đất xung quanh.
Một tia sáng đỡ lấy thân thể Lữ Duy, sau đó thân thể của Lữ Duy bắt đầu không ngừng tăng lên theo ánh sáng.
Gần như trong nháy mắt, thân thể hắn ta biến thành ngàn vạn ảo ảnh không có thực thể, dường như hắn thực sự đã phân tán tất cả cơ thể.
Ô Chấn một đấm đấm vào chiếc chuỳ khổng lồ của mình, ánh sáng lưu động trên thân chiếc búa, khoảnh khắc tiếp theo, nó biến thành một tấm khiên khổng lồ, che chắn hoàn toàn cơ thể cao vài mét của Ô Chấn.
Lúc này, Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu cũng lao tới trước mặt mọi người.
Bùm!
Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu dẫn đầu đâm vào khiên của Ô Chấn.
Gần như ngay lập tức, sức mạnh khủng khiếp xé nát mọi thứ xung quanh mọi người thành từng mảnh. Ô Chấn còn bị hất bay!
Thân ảnh của Cửu Thiên biến mất tại chỗ, canh khí lan tràn khắp cơ thể, lúc này, hắn thậm chí còn khoác lên người bộ Lân Long Giáp của mình.
Cũng do không thể sử dụng Ma giáp được, nếu không, hắn nhất định sẽ mặc thêm một lớp.
Một vài con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu gầm lên lướt qua bên người Cửu Thiên.
Trong nháy mắt, Cửu Thiên cảm giác được một sức mạnh hủy diệt thuần túy tràn vào trong cơ thể mình.
Đây không phải là thiên địa đại đạo nào cả, cũng không phải là thiên địa chi lực nào cả. Đó hoàn toàn là dư chấn do tốc độ của Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu và sức mạnh của nó gây ra.
Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi, cảm giác được canh khí của mình bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Đây chỉ mới là dư chấn thôi, thật khó để tưởng tượng khi những con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu này tấn công lên người hắn thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Điều duy nhất Cửu Thiên có thể chắc chắn là Lân Long Giáp của hắn tuyệt đối không thể chịu nổi.
Cách đó không xa, ảo ảnh phân thân của Lữ Duy không ngừng biến mất.
Giống như cắt cỏ vậy, Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu ở chạy qua đâu, ảo ảnh liền theo đó biến mất.
Tuy nhiên, mỗi khi những ảo ảnh này của Lữ Duy vỡ tan, chúng sẽ để lại một đốm sáng trên mặt đất.
Sau khi Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu đã hoàn toàn đập tan tất cả những ảo ảnh, bên ngoài cung điện xuất hiện một mảng đốm sáng.
Tổng cộng có hơn một trăm con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu lướt qua đám người Cửu Thiên.
Ngoại trừ Ô Chấn bị hất tung lên không trung, những người khác dường như đều ổn. Đợt tấn công đầu tiên này không làm thương tổn họ nhiều.
Ô Chấn xấu hổ bò dậy từ dưới đất, nhìn Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu với ánh mắt có chút sợ hãi.
Với phi thi chi thân như hắn, thế mà lại có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn như bị xé rách dưới tấn công của Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu.
Nói cách khác, sức mạnh của Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu đã vượt xa trình độ của Thiên Địa Chi Lực thông thường.
Quay đầu nhìn, Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu dừng lại ở phía xa, quay lại và nhìn Ô Chấn hằm hằm.
Nhìn thấy cảnh này, Ô Chấn lớn tiếng chửi bới: “Súc vật, không phải tại ông đây hơi to xác một chút sao, mắc gì cứ xông lại chỗ ông chứ? Tới đi, ông lại sợ chúng mày quá!”
Không biết Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu có thể hiểu được lời của Ô Chấn hay không, nhưng lần này chúng xếp thành một hàng và lại lao tới.
Lúc này, Ma Diễm trên người chúng đã từ đen thẫm chuyển sang đen đỏ.
Dưới tia sáng đan xen, đôi mắt của Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu lập tức trở nên đỏ như máu.
Cơ thể đón gió nở phồng lên!
Một trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng!
Mỗi con Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu đều biến thành một ngọn núi nhỏ, dùng thế dời non lấp biển, nuốt trời diệt đất mạnh mẽ xông tới!
“Chết tiệt!”
Cửu Thiên thầm mắng, trận thế như vậy thì ẩn thân có ích lợi gì?
Cửu Thiên siết chặt Vô Phong Kiếm, cơ thể cũng bắt đầu phồng lên!
Đám đốm sáng bên cạnh lại ngưng tụ thành Lữ Duy.
Sắc mặt hắn ta hơi tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, Lữ Duy ấn một tay xuống đất, trong nháy mắt xuất hiện một trận pháp lớn.
Gâm!
Tiếng bò rống vang vọng cả bầu trời. Bóng dáng của Ma Diễm Liệt Thiên Ngưu đang ngày càng gần hơn.
Trong căn phòng bên kia, mười vị trưởng lão và Phong Thiên công tử đều tập trung nín thở, nhìn chằm chằm vào màn hình. “Các ngươi nói xem, lần này sẽ có mấy người chết?”
Phong Thiên công tử lè lưỡi, liếm môi, nói.
Râm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất