Năm người, bốn người còn sống, một người chết.
Bốn người còn lại nhìn ánh kiếm dần biến mất khỏi đầu Lương Tung mà không nói nên lời.
Lúc này, họ cuối cùng cũng hiểu rằng câu “kẻ vi phạm sẽ chết” mà các trưởng lão nói ban nãy không phải là lời nói suông mà là lời cảnh cáo thực sự.
Trong phòng, Tố Thu trưởng lão từ tốn rút tay lại, nét mặt thản nhiên, như thể vừa làm một chuyện tầm thường chẳng đáng nhắc đến.
Những trưởng lão khác cũng tỏ ra hờ hững, không nói gì.
Chỉ có Phong Thiên công tử nói: “Khó lắm à? Không cho hắn sử dụng ma khí là khó lắm ư? Kẻ ngu ngốc như vậy mà cũng đòi được tông môn trọng dụng. Cho hắn chết thế này là quá hời cho hắn rồi. Lát nữa mang thi thể của hắn thu lại, có thể luyện ra một viên thi đan tốt đấy!”
Mấy vị trưởng lão cúi người đáp: “Vâng!”
Phong Thiên công tử vuốt cằm, nói tiếp: “Tiếp theo là gì? Các người không chỉ chuẩn bị mỗi mấy bài kiểm tra như vậy đâu nhỉ?”
Tố Thu trưởng lão cười nói: “Phong công tử, ngài cứ chờ xem!”
Máu tươi từ đầu Lương Tung từ từ chảy ra, Cửu Thiên bước tới, hờ hững liếc nhìn thi thể Lương Tung.
Bên cạnh hắn, Ô Chấn nói: “Tên ngốc này, lời nói của trưởng lão mà cũng không thèm xem ra gì, đáng đời!”
Giao Mị Nương nói: “Kẻ ngu tự tìm đường chết, ai mà cản nổi!”
Nói xong, Giao Mị Nương bèn quay đầu nhìn Cửu Thiên nói: “Vừa rồi anh làm thế nào vậy? Tại sao những con Nhện Phệ Hồn đó đột nhiên không tấn công anh nữa?”
Nghe vậy, Ô Chấn và Lữ Duy đang bước nhanh về phía trước liền đưa mắt về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên liếc cô ta một cái, lạnh nhạt nói: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
Giao Mị Nương tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Cửu Thiên, cười yêu kiều nói: “Nếu anh nói cho tôi biết, tôi có thể cho anh nếm thử một vài thứ hay ho đó”
Nói rồi, cô ta đặt ngón tay lên môi, nháy mắt như tơ, cố ý bày ra vẻ quyến rũ.
Có thể khẳng định cô ta nhận thức rõ điểm mạnh và điểm yếu của mình.
Vì vậy, khi nói ra câu này, cô ta khẽ vuốt tóc để che đi vết sẹo trên mặt.
Bộ ngực đồ sộ ưỡn lên, như muốn cọ vào cánh tay của Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô.
Lời từ chối thẳng thừng lập tức khiến Giao Mị Nương cảm thấy có hơi mất mặt.
Ô Chấn cười phá lên nói: “Giao Mị Nương, xem ra cô gặp phải một tên nước đổ lá khoai rồi”
Trong mắt Giao Mị Nương lóe lên sát ý, nói: “Thật sao? Sau này nếu có chuyện gì xảy ra với anh, đừng hòng nhờ tôi giúp”
Cửu Thiên nói: “Yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra.
Giao Mị Nương lạnh lùng hừ một tiếng rời đi, nhanh chóng đi về phía đống đổ nát, cô ta muốn nhìn lại trận pháp lần nữa.
Ô Chấn rất có hứng thú với Cửu Thiên, nói: “Nếu như cậu nói cho tôi biết vừa rồi cậu đối phó với Nhện Phệ Hồn như thế nào, sau này nếu cậu xảy ra chuyện gì, tôi có thể cứu cậu”
Cửu Thiên cười không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Ô Chấn.
Ánh mắt của hắn khiến Ô Chấn cảm thấy như thể anh ta đang kể một câu chuyện cười.
Vẻ mặt Ô Chấn hơi sượng sùng, đành chỉ chỉ vào Lương Tung nằm trên mặt đất nói: “Chú em, đừng ngông cuồng quá, cẩn thận cậu cũng sẽ có kết cục giống hắn ta!” Nói xong, Ô Chấn sải bước rời đi.
Cửu Thiên quay đầu nhìn về phía Lữ Duy, người nãy giờ vẫn im lặng, nói: “Có vẻ như cậu đã sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra phải không?”
Lữ Duy cười toe toét nói: “Không, tôi cũng giống anh, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhện Phệ Hồn. Lần này tôi lại may mắn, những con Nhện Phệ Hồn thế mà không đuổi bắt tôi. Nghĩ lại đúng là hãi, có một con Nhện Phệ Hồn chỉ cách tôi một trượng, gần như thế này này!”
Lữ Duy vừa nói vừa diễn tả, tựa như lần này hắn ta sống sót thật sự là vô cùng may mắn.
Cửu Thiên đương nhiên sẽ không tin lời nói nhảm của hắn ta, khẽ giọng nói: “May mắn sẽ không giúp anh đi đến cuối cùng đâu.
Lữ Duy thống tay xuống, cười nói: “Tôi biết, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đi đến cuối cùng.
Cửu Thiên không khỏi bật cười, tin lời nói nhảm của hắn ta mới là kẻ ngu.
Nhưng tên Lữ Duy này quả thực có chút bất thường. Người bình thường khi ra ngoài sẽ không mang theo dược liệu đặc biệt dùng để chống Nhận Phệ Hồn.
Cửu Thiên thật sự đã nhìn thấy được thần dược trong tay hắn ta, tuyệt đối không phải thứ tầm thường. Muốn có được rất khó.
Theo hắn nghĩ, hoặc là Lữ Duy đã có chuẩn bị từ trước, trước khi tới hắn ta đã biết hôm nay mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Vì vậy mới đặc biệt chuẩn bị sẵn những thứ này.
Hoặc là tên Lữ Duy này trên người cái gì cũng có, chuẩn bị cực kỳ chu đáo, chỉ cần xem đối mặt với thứ gì là có thể lấy được thứ cần mà thôi.
Dù thế nào đi nữa, anh chàng này không dễ đối phó.
Sự cảnh giác của Cửu Thiên đối với hắn ta lại tăng lên vài phần. Cho dù Lão Cửu đã cho hạ Thiên Phong Yêu Thú trên người hắn, hắn cũng không thể bất cẩn.
Ô Chấn bắt đầu đi lang thang xung quanh, thử tìm kiếm xung quanh còn có thứ gì khác không.
Mặc dù Nhện Phệ Hồn đều đã bị giết. Nhưng họ không nghĩ rằng đợt khảo hạch này sẽ kết thúc dễ dàng như vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, Nhện Phệ Hồn tuy mạnh mẽ
nhưng vẫn nằm trong phạm vi họ có thể xử lý được.
Nếu không phải Lương Tung tự tìm đường chết thì cả năm người bọn họ đều đã thông qua.
Những trưởng lão Ma tu mưu mô kia sao có thể bố trí khảo hạch để năm người họ thông qua, bọn họ sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Hơn nữa, cho đến giờ vẫn chưa có ai đến thông báo khảo hạch đã kết thúc.
Vì vậy, điều đó có nghĩa là khảo hạch vẫn đang diễn ra. Họ chắc chắn vẫn còn thứ gì đó phải đối mặt.
Cửu Thiên nhìn quanh một lượt, ở nơi trống trải như vậy không có tòa nhà nào khác ngoại trừ toà cung điện kia. Nghĩ lại thì mọi thứ đều được tạo nên từ trận pháp trong cung điện.
Cửu Thiên đi một vòng quanh cung điện, phát hiện rất nhiều dấu chân của thú hoang.
Lần này Cửu Thiên không hề giấu diếm, hào phóng nói: “Nếu như tôi đoán đúng, khi chúng ta tiếp tục truyền sức mạnh vào trận pháp, thì sẽ thu hút một đám thú hoang tới.”
Lữ Duy nghiêng người về phía trước nói: “Thật sao? Tại sao anh lại nói như vậy?”
Cửu Thiên chỉ vào trên những dấu chân trên mặt đất, nói: “Bởi vì những dấu chân này không có thuộc về Nhện Phệ Hồn, nói cách khác, chung quanh chúng ta hẳn là có những thú hoang khác”
Giao Mị Nương cười khẩy nói: “Thật buồn cười, nếu như có thú hoang khác, hẳn là vừa rồi bọn nó đã tụ tập lại. Chẳng lẽ trận pháp này mỗi lần truyền sức mạnh vào đều có thể thu hút các loại thú hoang khác nhau?”
Cửu Thiên đi tới trận pháp, cười nói: “Tại sao không thể? Ngay cả người không biết nhiều về trận pháp như tôi, cũng biết rằng trên thế giới này còn có một loại trận pháp gọi là liên hoàn trận!”
Lữ Duy nói: “Nếu đã như vậy thì tạm thời chúng ta không nên truyền sức mạnh vào trận pháp, nghỉ ngơi một lát, phục hồi sức lực sau đó bày thiên la địa võng ở chung quanh trước, rồi xử lý đám thú hoang còn sót lại vẫn chưa muộn đâu!”
Ô Chấn sải bước tiến tới nói: “Ý kiến hay, nghỉ ngơi trước đã mới là nhất.
Cửu Thiên cũng gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đám người Cửu Thiên đồng loạt quay đầu lại, Lữ Duy lớn tiếng nói: “Chuyện gì vậy, sao nó lại tự mở ra!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất