CHƯƠNG 1810
“Người này... Rất thú vị!”
Trên mặt Phong Thiên công tử nở nụ cười rõ rệt, hắn ta đẩy hai người phụ nữ bên cạnh ra, cả người hơi ngả về phía trước, cẩn thận quan sát Cửu Thiên trong màn hình.
Tất cả cả trưởng lão đứng sau, bao gồm cả Tố Thu trưởng lão đều rất kinh ngạc với biểu hiện thần kỳ của Cửu Thiên, họ tỏ ra rất ngạc nhiên.
Họ thật sự không hiểu làm sao Cửu Thiên có thể làm được.
Cửu Thiên đứng trong đống đá vụn, thờ ơ nhìn đám Nhện Phệ Hồn xung quanh, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt.
Thật ra ban nãy, ngay lúc bị hắc khí của Nhện Phệ Hồn quấn quanh người, hắn vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm.
Lúc đó Cửu Thiên cảm giác có một luồng sức mạnh khổng lồ muốn cắn nuốt cơ thể và thần hồn của hắn.
Hắc khí kia như sương mù, cũng giống như vô số xúc tu muốn đâm vào cốt tủy, lấy hết tất cả mọi thứ của hắn.
Chỉ tiếc rằng con Nhện Phệ Hồn này không ngờ rằng.
Không chỉ cơ thể Cửu Thiên cứng rắn mà thần hồn cũng vô cùng mạnh mẽ.
Có sinh linh đại đạo ở trong người, Nhện Phệ Hồn sao có thể cướp sức sống được bằng hắn?
Nhìn những sợi hắc khí này muốn đâm vào người mình, chẳng cần nghĩ hắn cũng biết kết quả.
Còn thần hồn Cửu Thiên cũng đánh cho Nhện Phệ Hồn một phát thật mạnh.
Hắn vừa thả thần hồn chi lực, ngay sau đó nó theo hắc khí đã chui ngược vào cơ thể của Nhện Phệ Hồn.
Ngay lập tức Cửu Thiên “Nhìn thấy” vô số thần hồn lung tung rối loạn trong người Nhện Phệ Hồn.
Đủ loại thần hồn rách nát, nhỏ yếu, đáng thương, tuyệt vọng nhiều như sao trên trời. Chúng chồng chất trong cơ thể của Nhện Phệ Hồn.
Trở thành sức mạnh của Nhện Phệ Hồn!
Khi thần hồn chi lực của Cửu Thiên chui vào người, Nhện Phệ Hồn cảm thấy thần hồn nó mất khống chế.
Thần hồn chi lực mạnh mẽ của Cửu Thiên xém chút đã tách tất cả thần hồn của Nhện Phệ Hồn ra khỏi cơ thể.
Với Nhện Phệ Hồn điều này còn đáng sợ hơn tấn công cơ thể.
Phải biết rằng, sức mạnh của nó xuất phát từ những thần hồn đáng thương khiếm khuyết này. Nếu bị Cửu Thiên tách rời, vậy nó sẽ mất đi tất cả sức mạnh. Trở thành một con nhện hơi lớn mà thôi.
Huống chi, thần hồn chi lực đáng sợ của Cửu Thiên khiến Nhện Phệ Hồn cảm thấy thiếu chút nữa cơ thể nó đã bị khống chế.
Dù không quá thông minh thế nhưng nó cũng có thể hiểu, tuyệt đối không được để người khác điều khiển cơ thể.
Cho nên, Nhện Phệ Hồn cuống quít chạy trốn, hoàn toàn không dám chạm vào Cửu Thiên.
Với Nhện Phệ Hồn, Cửu Thiên giống như một con thú hoang vô cùng đáng sợ, chúng nó nên né tránh người này.
Cửu Thiên cứ đứng đó, không có bất cứ con Nhện Phệ Hồn nào dám đến gần hắn trong khoảng cách một trăm trượng.
Mỗi khi ánh mắt Cửu Thiên nhìn đến chỗ nào, Nhện Phệ Hồn ở đó đều cuống quít chạy trốn!
Tình huống quái dị như vậy không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.
Người khác thì đang chiến đấu đến cửu tử nhất sinh. Còn hắn thì có vẻ rất nhẹ nhàng sung sướng.
Vậy nên, Cửu Thiên dứt khoát ngồi xuống, để Tiểu Hắc xuất hiện trên vai, sau đó cả hai lấy thức ăn, dáng vẻ như xem kịch vui!
Cùng lúc đó, ba người Giao Mị Nương sắp không thể chống đỡ được nữa.
Cửu Thiên và Lữ Duy không tốn một sợi tóc khiến ba người họ phải đối mặt với tất cả Nhện Phệ Hồn.
Cánh tay Giao Mị Nương bắt đầu xuất hiện vết thương, đó là vết thương do đao phong của Nhện Phệ Hồn chém, miệng vết thương còn dính chất lỏng màu màu xanh lục.
Giao Mị Nương bỗng hét to, rồi cắm kéo Kim Giao xuống đất.
Nếu cứ như vậy sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Nếu không thể nhịn nữa thì không cần giấu diếm.
“Kim Long Diệu Thế!”
Bỗng dưng, kéo Kim Giao hóa thành ánh sáng ngợp trời. Vô số kim quang bắn khắp nơi, căng phồng trong gió.
Trong nháy mắt mỗi một kim quang đều biến thành một con kim long rất lớn, chúng liên tục đánh lên người Nhện Phệ Hồn.
Sau tiếng nổ ầm ầm, mặt đất rung chuyển, một tia sáng vàng xé rách bầu trời.
Cửu Thiên nheo mắt, chiêu này có vẻ mạnh.
Không ngờ đám ma tu này không dùng ma khí mà cũng có thể dùng được sát chiêu như thế.
Vậy nếu họ thật sự dùng ma khí thì sao? Có phải hay uy lực sẽ còn tăng gấp đôi không?
Cửu Thiên thầm phỏng đoán, có vẻ trong ma tu xuất hiện rất nhiều cao thủ!
Hơn nữa, Cửu Thiên hơi nghi ngờ, sao kể cả bài kiểm tra lần trước lần này, hầu hết ma tu đều cố gắng không dùng ma khí.
Cửu Thiên rất nghi ngờ, những trưởng lão ma tu kia cố ý tập trung họ lại, rất có thể sau này sẽ giao cho họ một vài nhiệm vụ đặc biệt.
Những nhiệm vụ này, cần bí mật thực hiện, thế nên không thể để lộ thân phận của ma tu. Vì vậy, lúc này họ mới yêu cầu ma tu không được dùng ma khí.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn. Có chính xác hay không, phải đợi sau bài kiểm tra mới có thể biết được.
Tuy nhiên với hắn, đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Thứ nhất, hắn thật sự không có ma khí, có thể che giấu một cách hoàn mỹ. Vì nhiệm vụ của hắn không được dùng ma khí.
Hơn nữa nếu hắn thông qua bài kiểm tra, rất có thể sẽ được bước vào khu vực trung tâm của ma tu. Cửu Thiên không tin sau khi hắn vượt qua bài kiểm tra khó khăn như thế mà địa vị trong ma tu còn không tăng.
Bất cứ tổ chức nào, đều sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Đặc biệt là ở ma tu, nơi người ta nói chuyện bằng nắm đấm, muốn bò lên trên, nhất định phải có sức mạnh tương ứng. Cùng với đó, chỉ cần có sức mạnh tương ứng, có thể dễ dàng bò lên cao.
Trong khi hắn đang suy nghĩ lung tung, lúc này, trận chiến đằng trước cũng sắp đến hồi kết.
Sau khi Giao Mị Nương cho nổ khắp nơi, áp lực của Lương Tung và Ô Chấn cũng giảm bớt.
Hai người thấy Giao Mị Nương mạnh mẽ như vậy, dĩ nhiên cũng không muốn yếu thế.
Ô Chấn ném thẳng cây chùy lớn ra ngoài, bỗng nhiên cây chùy lớn hóa thành tia sét cao vạn trượng khuếch tán xung quanh.
Cửu Thiên cũng không nhận ra, cây chùy lớn này lại là thần khí có chứa lôi đình chi đạo.
Cả người Ô Chấn hóa thành tia sét, hắn ta cầm chùy, chỉ trong nháy mắt đã giết chết ba bốn con.
Lương Tung cũng cắn chặt răng, dùng chiêu thức mạnh nhất của mình.
Trong nháy mắt hai thanh kiếm nhất, ánh sáng hai màu đỏ lam đan xen trên thân kiếm.
Vừa chém một nhát, trong nháy mắt ánh sáng đã hóa thành đại dương mênh mông.
Ngọn lửa bốc cháy trong nước, không ngờ nhát kiếm của Lương Tung lại ẩn chứa khí thế đạo vực.
Gần như ngay lập tức, những con Nhện Phệ Hồn xung quanh hắn ta bị chém thành mấy khúc.
Ánh sáng tan biến, quần áo của Lương Tung bay lượn, phóng khoáng như gió.
“Không phải tôi không đánh được, mà tôi chỉ không muốn tốn sức thôi, sao phải ép tôi làm thế?”
Lương Tung ngẩng đầu, nói nhỏ.
Hắn ta cảm thấy nếu làm vậy khá có khí thể, kiểu cách.
Giao Mị Nương và Ô Chấn nhìn hắn ta, khẽ bật cười.
Lương Tung nhìn vẻ mặt của hai người, cười nói: “Sao? Các người bị chiêu thức của tôi dọa sợ rồi sao?”
Ô Chấn chỉ vào dưới chân Lương Tung nói: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không đứng trong đống xác của Nhện Phệ Hồn.
Lương Tung hơi ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng lại.
Bỗng nhiên một tia hắc khí lao ra khỏi cái xác, quấn chặt Lương Tung.
Lương Tung đột nhiên kêu gào thảm thiết, ngã xuống đất. Hắn ta đã dùng gần hết sức mạnh nên lúc này trông hơi yếu ớt.
“Khốn nạn! Chết đi!”
Trong mắt Lương Tung chợt lóe màu đỏ, miệng hắn xuất hiện răng nanh, một luồng huyết quang phá tan hắc khí.
Khi thấy cảnh này Giao Mị Nương và Ô Chấn nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Lúc này Lương Tung cũng kịp phản ứng, hắn ta vội vàng thu răng nanh và huyết quang, nói to: “Tôi..”
Hắn ta còn chưa nói xong chữ tôi, trên trời đã xuất hiện một tia kiếm quang cắm thẳng xuống.
Cửu Thiên càng nhíu chặt mày.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất