CHƯƠNG 1809 

“Sao lại như thế? Đáng lẽ thú hoang phải chạy ra từ trong trận pháp chứ?” 

Năm người cùng cầm vũ khí, cảnh giác quan sát xung quanh. 

Cửu Thiên thầm mắng, vẫn quá chậm. 

Đáng chết, trận pháp này đúng là sẽ dịch chuyển thú hoang đến đây, thế nhưng không phải bây giờ, mà đã đến từ sớm. 

Dấu chân đều hướng ra ngoài chứng minh thú hoang đã từng đến đây. 

Nếu thú hoang từng đến rồi, vậy sao lại để lại trận pháp ở đây. 

Khả năng duy nhất chính là trận pháp này là một cái bẫy. 

Chỉ cần mở ra, cũng đủ để đẩy bọn họ vào chỗ chết. 

Quả nhiên, một lúc sau khi mở ra, cột sáng xuyên thẳng lên trời khiến xung quanh thay đổi dữ dội. 

Tiếng thú gào rống ngập trời chứng minh cho suy nghĩ của Cửu Thiên. 

Đằng xa, có một mùi tanh hôi theo gió bay đến, một đôi mắt đỏ ngầu có hai tròng mắt nhìn năm người Cửu Thiên với ánh mắt lạnh lùng. 

Tầm nhìn nơi khóe mắt, có rất nhiều thú hoang cao lớn xuất hiện. 

Đó là những con nhện mặt quỷ, tám chân, mỗi chân sắc như lưỡi đao. 

Mỗi con nhện mặt quỷ này ít nhất đều cao khoảng trăm trượng. 

Lưỡi đạo ma sát với mặt đất, tóe tia lửa. 

Trong lúc phát ra tiếng hí, những con nhện mặt quỷ này vẫn có thể gầm lên tiếng rồng tiếng hổ. 

Màu sắc trên người chúng khác biệt, đỏ cam vàng xanh lá xanh thẫm xanh gia trời tím, không thiếu màu nào. 

Trong nháy mắt sắc mặt Giao Mị Nương trở nên trắng bệch, cô ta hoảng sợ hét lên: “Nhện Phệ Hồn!” 

Khi cô ta hét lên ba chữ này, ngay cả người không hiểu biết về thú hoang như Cửu Thiên cũng phải thay đổi sắc mặt. 

Vì Nhện Phệ Hồn này thật sự quá nổi tiếng, thế cho nên ngay cả người đến từ nước Võ Đỉnh nhỏ bé như hắn cũng từng nghe nói đến loài thú hoang này. 

Đây là loài thú hoang độc nhất trong thiên hạ. 

Những loài thú khác có tàn nhẫn đến mấy, chẳng qua cũng chỉ ăn thịt người mà thôi. 

Nhưng Nhện Phệ Hồn này, không chỉ ăn thịt người mà còn nuốt cả hồn phách. 

Tất cả những người từng chết dưới tay Nhện Phệ Hồn, sau khi chết cũng chẳng được yên. 

Thần hồn của họ sẽ bị Nhện Phệ Hồn nuốt chửng, trở thành một phần của Nhện Phệ Hồn. 

Bất tử bất diệt, đau khổ vĩnh viễn. Đó mới là đáng sợ thật sự. 

Ngay cả đám ma tu cũng rất ít người dám chăn nuôi Nhện Phệ Hồn. 

Vì tuy đám nhện này không thông minh nhưng chúng không hề kén ăn. Nếu ngày nào đó chủ nhân không cung cấp kịp thức ăn, người chết sẽ là hắn ta. 

Sắc mặt ba người Ô Chấn, Lữ Duy, Lương Tung cũng lập tức thay đổi. 

Họ không muốn chết dưới tay Nhện Phệ Hồn, lập tức cả người phát sáng. 

“Một hai ba bốn..” 

Cửu Thiên đếm số lượng Nhện Phệ Hồn xung quanh. 

Tổng cộng có hai mươi hai con, hơi thở mỗi con đều khác nhau, con thấp nhất cũng cao hơn tám mươi trượng. 

Trong miệng chúng phun chất lỏng màu xanh lục, ẩn chứa hơi thở ăn mòn mạnh mẽ. 

Chúng đứng đằng xa nhìn mấy người Cửu Thiên, sau đó những con Nhện Phệ Hồn này nhanh chóng lao về phía họ như phát điên. 

Ngay khi chúng tăng tốc, Cửu Thiên giật bắn người. 

Tốc độ này, quả thật có thể sánh ngang với võ giả Thiên Canh cảnh! 

Dương viêm bốc cháy trên người hắn, Tiểu Hắc lập tức bám vào người. Đầu tiên Cửu Thiên bay ngược về phía sau. 

Nếu Nhện Phệ Hồn này đáng sợ như trong truyền thuyết, vậy tuyệt đối không thể cố lấy cứng chọi cứng trong lượt tấn công đầu tiên. 

Năm người nháy mắt tản ra, hoàn toàn không có ý định hợp tác. 

Năm người họ đều có suy nghĩ khác nhau, chẳng ai có thể dễ dàng tin tưởng người khác. 

Cửu Thiên rút lui, Lữ Duy cũng quay đầu chạy trốn. 

Chỉ có ba người Ô Chấn, Lương Tung, Giao Mị Nương không nhúc nhích, rõ ràng họ định hạ Nhện Phệ Hồn trong lượt tấn công đầu tiên. 

Trong vòng vài hơi thở, Nhện Phệ Hồn từ cuối tầm mắt vọt đến trước mặt họ. 

Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai vang lên. 

Tiếng hét chói tai ẩn chứa cả tiếng gầm vang vọng khắp nơi. 

“Tiếng hét sợ hãi!” 

Cửu Thiên dựng trọng kiếm chắn đằng trước người, thần hồn chi lực bao phủ cả người. 

Tiếng gầm đánh vào đạo vực trên thân của trọng kiếm Vô Phong, cả người Cửu Thiên đều trở nên mờ ảo. 

Lữ Duy càng không thèm giữ mặt mũi mà nằm bò xuống đất, tay ôm chặt tai hét to: “Trời ơi, tôi sắp chết!” 

Ba người Ô Chấn, Lương Tung, Giao Mị Nương lảo đảo. 

Trên người Giao Mị Nương lóe lên một tia sáng vàng rồi biến mất, sau đó cô ta đứng vững. 

Hai người Lương Tung và Ô Chấn dựa vào cơ thể của mình để cố chống đỡ. 

Sau đợt rung chuyển dữ dội, Ô Chấn và Lương Tung gần như tấn công cùng một lúc. 

Cây chùy lớn trong tay Ô Chấn lập tức phình to gấp mười lần, nó to đến mức che cả bầu trời, sau đó đánh mạnh về phía Nhện Phệ Hồn. 

Hai thanh trường kiếm của Lương Tung bỗng bắn ra kiếm khí cao hàng trăm trượng, càn quét tất cả. 

Keng! 

Khi cây chùy của Ô Chấn đánh xuống, lại bị một con Nhện Phệ Hồn giơ bốn chân ngăn cản. 

Ngay sau đó, lưỡi đao đổi hướng, bốn thanh đao liều mạng đánh lên cây chùy Ô Chấn như mưa, khiến hắn ta phải lùi lại mấy bước. 

Nhát kiếm của Lương Tung cũng bị cản lại bởi lớp giáp cứng rắn trên người Nhện Phệ Hồn. 

Ngay khi kiếm khí của hắn ta đánh vào Nhện Phệ Hồn, Nhện Phệ Hồn lập tức phóng một sợi hắc khí, sau đó cả người nó biến thành bộ giáp cứng rắn. 

Mỗi một miếng giáp đều có một gương mặt người. 

Gương mặt này vô cùng sợ hãi và không cam lòng, chúng lại phát ra tiếng rít. 

“Nhện Phệ Hồn đúng là rất mạnh!” 

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn mọi chuyện, ngay lập tức hắn cũng hiểu rõ thêm về sức chiến đấu của Nhện Phệ Hồn. 

Nó vượt xa võ giả nửa bước Thiên Canh, cho dù độ kiên cường dẻo dai trên cơ thể hay là sức chiến đấu, thì Nhện Phệ Hồn này đều mạnh đến mức đáng sợ. Võ giả Thiên Canh bình thường tuyệt đối không thể so sánh 

Đằng sau, hai con Nhện Phệ Hồn cũng tấn công Cửu Thiên. 

Tuy Cửu Thiên quay lưng về phía hai con nhện này, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn vẫn có thể cảm nhận được một cơn gió mạnh thổi từ đằng sau. 

Chẳng cần suy nghĩ, Cửu Thiên đã bước lên một bước, cả người lập tức biến mất không dấu vết. 

Khi xuất hiện, Cửu Thiên đã đứng bên dưới của một con Nhện Phệ Hồn. 

Hắn giơ tay rút kiếm, Xung Thiên Sát Kiếm, một nghìn chữ sát! 

Nhát kiếm có sát khí như cầu vồng. 

Rõ ràng đây chỉ là võ kỹ địa cấp, thế nhưng lúc này trong tay Cửu Thiên, nó lại có khí thế như của võ giả thiên cấp. 

Trọng kiếm Vô Phong đâm mạnh vào mặt quỷ của Nhện Phệ Hồn, chữ sát khổng lồ gần như bao trùm cả gương mặt của Nhện Phệ Hồn. 

Hắc khí mạnh mẽ ngăn cản kiếm quang của Cửu Thiên. 

Tiếng rít lại xuất hiện, chất lỏng màu xanh chảy từ trọng kiếm Vô Phong xuống tay Cửu Thiên. 

Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí Cửu Thiên còn có thể thấy rõ hắc khí ngưng tụ thành một gương mặt, đó là một lão giả chỉ còn nửa mặt. 

Môi ông ta hơi nhúc nhích, thậm chí Cửu Thiên còn thấy rõ ông ta muốn nói gì. 

“Cứu tôi!” 

Cửu Thiên thầm cắn răng, dương viêm trên người theo kiếm lao thẳng về phía trước. 

Mỗi nơi dương viêm lướt qua, chất lỏng màu xanh lục đều hóa thành một làn khói nhẹ. 

Ngọn lửa đốt cháy hắc khí, ngay lập tức Nhện Phệ Hồn phát ra tiếng gào thảm thiết. 

Lưỡi đao như ảo ảnh, điên cuồng lao về phía Cửu Thiên. 

Bóng người Cửu Thiên lại biến mất giữa các kẽ đao. Tốc độ của hắn rất nhanh, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay khi hắn hạ xuống đất, một mảng hắc khí lập tức quấn quanh người hắn. 

Mặt quỷ trên Nhện Phệ Hồn lập tức cười mỉa mai với Cửu Thiên. 

Cùng lúc đó, một con Nhện Phệ Hồn khác cũng phóng hắc khí đáng sợ bao vây Cửu Thiên bên trong! 

Ngay lúc ấy cả người Cửu Thiên bị hắc khí bao trùm. 

Bên kia, ba người Lương Tung, Ô Chấn, Giao Mị Nương cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn. 

Đám nhện mặt quỷ liên tục lao về phía trước còn họ không ngừng lùi về phía sau. 

Họ dốc hết sức dùng đủ loại công pháp, chỉ có thể miễn cưỡng khiến một con Nhện Phệ Hồn bị thương chứ không thể giết chết nó. 

Kể từ đó, con Nhện Phệ Hồn bị thương lui về phía sau, Nhện Phệ Hồn khác lại lấp vào chỗ trống. Chưa đến một khắc, ba người đều rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng. 

“Được, được, được, đã chơi phải chơi thế này chứ mới đã ghiền, bây giờ mới có thể thấy thú vị. Các người làm tốt lắm, ai nuôi những con Nhện Phệ Hồn ma hóa này? Giỏi lắm!” 

Trong phòng, Phong Thiên công tử vừa vỗ mông một người phụ nữ bên cạnh vừa cười to, nói. 

Tố Thu trưởng lão nói nhỏ: “Đây đều là thú cưng Quỷ Yểm ma vương, chúng tôi chỉ mượn đến dùng tạm thôi.” 

Phong Thiên công tử nói: “Quỷ Yểm? Hóa ra hắn ta còn có tài như vậy. Ừ, có vẻ người bà đánh giá cao sắp không xong rồi. Tổ Thu à, bà xem Cửu Thiên mà bà đánh giá cao giờ cũng chua được một lát đã xong rồi. Ánh mắt tôi vẫn tốt hơn, Lữ Duy này làm không tệ” 

Phong Thiên công tử chỉ vào quầng sáng, nước bọt bay tứ tung nói. 

Mấy người Tố Thu trưởng lão nhìn vào quầng sáng, quả đúng như lời Phong Thiên công tử nói. 

Trong số năm người Cửu Thiên, chỉ có Lữ Duy trông có vẻ khá nhất. 

Hắn ta núp sau một cục đá vụn, thế mà không có bất cứ con Nhện Phệ Hồn nào gây phiền phức cho hắn ta. 

Trưởng lão râu quai nón nói: “Lữ Duy này thật may mắn. Không ngờ chẳng có con Nhện Phệ Hồn nào quan tâm đến hắn ta!” 

Phong Thiên công tử không thèm quay đầu lại, cười nhạo: “Đồ ngu, ông không nhìn vào tay hắn ta à. Chẳng lẽ các người không thấy hắn ta đang cầm một cây dược liệu đặc biệt sao?” 

Lúc này mọi người mới nhìn kỹ, Tổ Thu nhíu mày nói: “Dược liệu này, chẳng lẽ là Cửu Vị Mê Hồn Thảo. 

Phong Thiên công tử gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là nó. Một cây dược liệu, cũng đủ giữ mạng, cần gì mà tranh đua. Thật ra Lữ Duy này rất nhạy bén. Có vẻ các người đều sẽ thua hết rồi” 

Phong Thiên công tử vô cùng đắc ý, thế nhưng hắn ta nói vừa nói xong. 

eyJpdiI6IkI1RHU0NzBVVjRYQUFoNlZTK0dkU1E9PSIsInZhbHVlIjoid1h3Z3I0amh1dWUyNXNTazJYaHFPZTltcithSkJ6Qm0zcVpRajMzN0syTXR6Q3Q3MmNmVFRJRTkyNUwra0ZUekhGaVdDNVloRmFBMXY3MDdvSHVZc3JGK2JRbm1nQjNnQ3BvS2RqQm5ENmNXSEFoaDdCY0JuM1pNME9XSUpvTW5HWVcwd0pDN3B4dVJNbThNenNkNWw5VFVJT3I1dEQrbDVzZ2JxVlZhXC9LWW1MeVwvMVowNlRUTzl0b0dDQUErNkZ0Qm8wMGpydTVlZnk4WCtwOTZRZGdPTk8zbTB3ZytFaVlXVDlPam1waUFRPSIsIm1hYyI6ImI3YTg0MmYxZDUyNGMyYzM5NDBlZDhmNjY5MTk2MTA2Y2E1YTdiY2UwNGQyYmU2MTVlNmZiNDZiOWNiMGMyZGUifQ==
eyJpdiI6IkxZZTBTbnhlY1lPbHljeCtvTGpMbHc9PSIsInZhbHVlIjoiZ25JWlpGbHdcL3dJbGNHZjVsbnVSdWl0WG15OEFpMzg1VjBGaFdZYTZLT3VLamZcL0xOb0dPMzlCQTBNZ2FpMURha1ZZNEcxblJtWWhEOWlKN2ljdXI2SXZVRHVaT3lKRWdQc282ZVAydGdzZzRcL2t0UlRxRkNhZ2FQcEtVeXBPclJQWXZEc1dtS21pcGlHNFJ2MTlyaElYenF1eFwvNlB5UVk2emVqOWcyeGRLV084dlwvb211eXdBWXRCNExUTFNTVnc0eXVOdUwxMWJ5OFRJc1Q0a2FKaTNtOFl2czdERXVjVkIxNUdcL3ZxVUN0WUhnUGkxU2tZd3FCMU8zS08xd1M4RHI4NUJ3YmwrTDJLcUtPU1V6RUo0MDhlMkswWlhwWUJvMGV5bEFxK3dFTTNUaDFXR21WTE51N1pNRE5rNUN6WUNUZkpiendtc2orNE9iNXMycjVcL0tuUm1XZnByalVIYTJYNkVaTDdcL3hmT3ZwZnpkR09cL0l3cUtadWFLdmttcWIwIiwibWFjIjoiMTY3MGNiMTY0NzNjZWRhNmMyNzJkZWE1OTZmNTRiZjAxMzQ1ZjkwMTJlMDczOGE0ODQ4YTI3Y2NlN2NiYTA5YiJ9

Trên mặt Cửu Thiên nở nụ cười, chầm chậm cắm trọng kiếm Vô Phong ra đằng sau, sửa sang lại quần áo, lau bụi đất trên mặt rồi khẽ cười, nói: “Chẳng qua chỉ có vậy thôi sao!”

Ads
';
Advertisement
x