CHƯƠNG 1808 

Lúc này ở một nơi khác, trong một căn phòng rộng rãi, Phong Thiên công tử đang ôm mỗi tay một mỹ nữ, mỉm cười nhìn quầng sáng trước mặt. 

“Ha ha, nhìn như trận nhưng không phải trận. Các người biết chơi đấy, thế này mới thú vị, nếu không lại để ta đến vô ích. Các người nghĩ rốt cuộc trong năm người, ai có thể vượt qua cửa này, nói cách khác, ai có thể sống sót” 

Đằng sau Phong Thiên công tử, đúng là mười người Tổ Thu trưởng lão. 

Mười đại trưởng lão cung kính đứng đằng sau Phong Thiên công tử, không dám nói gì. 

Chỉ có Tố Thu trưởng lão vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ánh mắt của Phong công tử rất tinh tường, tu vi cao nhất. Chắc chắn chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra ai sẽ vượt qua. 

Phong Thiên công tử xua tay nói: “Không thú vị, câu trả lời của bà chẳng thú vị gì cả, ta có vặt đầu các người xuống rồi đá như bóng cao su đâu. Tuy trò đó quả thật chơi rất vui, cũng rất thú vị, ta cũng tìm người chơi thử rồi. Nhưng hôm nay, ta không có hứng với việc đó. Các ngươi cứ nói đi, hay là chúng ta đánh cược xem sao. Từng người nói thử xem, cuối cùng ai sẽ vượt qua ải này, nói đúng có thưởng, nói sai không bị phạt” 

Vài vị trưởng lão nhìn nhau, người đàn ông cao lớn râu quai nón nói trước: “Thuộc hạ nghĩ, chắc là Ô Chấn kia có khả năng vượt quả ải này nhất. Tu vi của hắn ta cao, da dày thịt béo, quan trọng nhất là hắn tu thi đạo nên bây giờ có thể bay như cương thi, khó có thể giết chết. Kể cả không qua ải nhưng vẫn có thể sống sót. 

Người đàn ông chỉ còn nửa mặt nói tiếp: “Thuộc hạ cho rằng, chắc Giao Mị Nương có khả năng lớn nhất. Cô ta tàn nhẫn độc ác, tu vi quỷ dị, giỏi kéo Kim Giao, có thể đoạn hồn diệt khí. Hiếm có hơn cả là phương pháp ẩn nấp vô cùng tinh thâm, đây đúng là điều kiện thuận lợn nhất để sống sót lại. 

“Thuộc hạ cho rằng... 

Chín đại trưởng lão lần lượt lên tiếng. 

Trong đó có năm người đều cho rằng Giao Mị Nương có khả năng qua ải lớn nhất, ba người đánh giá cao Ô Chấn, một người đề cử Lương Tung. 

Chỉ có Tổ Thu trưởng lão không nói gì. 

Phong Thiên công tử cười nói: “Tố Thu, bà không đề cử ai sao?” 

Tố Thu trưởng lão bình tĩnh nói: “Có, chỉ không giống những trưởng lão khác mà thôi” 

Phong Thiên công tử cười nói: “Vậy sao? Bà cũng đề cử Lữ Duy à?” 

Tất cả trưởng lão đều rất ngạc nhiên, Tố Thu trưởng lão nhíu mày nói: “Phong công tử, sao ngài lại đề cử Lữ Duy thế?” 

Phong Thiên công tử ngạc nhiên nói: “Không ngờ bà lại không đề cử Lữ Duy? Các người không thấy thằng nhóc này rất có tương lai sao?” 

Tổ Thu trưởng lão lắc đầu nói: “Tôi thật sự không nhìn ra. Trong ba đạo của ma tu thì độc đạo vốn là đạo yếu nhất. Tu vi của hắn ta trông có vẻ cũng không bằng bốn người khác. Quan trọng là người này thích giở trò sau lưng, đôi khi tuy có chút tác dụng, nhưng chẳng được trò trống gì. 

Phong Thiên công tử cười to ba tiếng: “Đó là do các ngươi đều bị vẻ bề ngoài của hắn ta đánh lừa, không ngờ một thằng nhóc như vậy mà lại có thể lừa gạt được Tố Thu trưởng lão. Ta nên nói ma tu chúng ta đã có người kế tục hay ánh mắt của Tố Thu trưởng kém đi rồi?” 

Phong Thiên công tử vừa xoa tay hai mỹ nữ hai bên, vừa rung đùi đắc ý nói tiếp: “Tố Thu trưởng lão. Thằng nhóc bà đánh giá cao có điểm gì xuất sắc? Có thể nói cho ta nghe lý do được không? Tên hắn là gì?” 

Tố Thu trưởng lão thản nhiên trả lời: “Hắn tên là Dạ Ảnh. Còn về lý do thì Phong công tử cứ xem sẽ biết” 

Phong Thiên công tử cười gật đầu. 

“Vậy được, ta sẽ im lặng quan sát, mong thằng nhóc này đừng khiến ta cảm thấy nhàm chán. Nếu không, họ sẽ chết rất thảm vì đã lãng phí thời gian của ta!” 

Trước cung điện đổ nát, năm người im lặng nhìn đại trận đỏ rực đẳng trước. 

Giao Mị Nương lui mấy bước về phía sau, chỉ vào đại trận rồi nói: “Đây hẳn là một đại trận hiến tế. Chỉ cần truyền sức mạnh hoặc nhỏ máu vào bên trong, sẽ có thể triệu hồi được một con thú hoang bị ma hóa đến đây, sau đó nó sẽ đuổi theo chúng ta khắp nơi. 

Lương Tung nói: “Vậy sao? Thế chẳng phải chúng ta không truyền sức mạnh vào trong là được rồi mà? Hoặc có thể phá hủy đại trận này. Nếu thế có phải sẽ quả ải luôn không?” 

Ô Chấn nói: “Nếu đơn giản như vậy đã tốt. Thị huyết ma, anh thử xem, xem sau khi anh phá hủy đại trận, các trưởng lão có tha cho anh không?” 

Lương Tung lạnh lùng nhìn Ô Chấn, nói: “Anh nghĩ tôi ngu như anh sao? Tôi nói phá hỏng nghĩa là ngay khi con thú hoang xuất hiện, mới phá hủy đại trận. Nếu vậy có khi có thể xử lý cả con thú hoang và đại trận nhưng cũng không tính là chúng ta vi phạm quy định!” 

Lữ Duy ở đằng sau vỗ đùi nói: “Ý kiến hay. Nếu thế cùng lắm chỉ là chúng ta khéo léo qua cửa chứ không phải cố ý phá hủy. Lương Tung công tử, ngài đúng là một người thông minh.” 

Lữ Duy không ngừng nịnh nọt Lương Tung. 

Ngay lúc ấy quả thật Lương Tung cảm thấy hơi lâng lâng, hắn ta cười không ngừng, đến mức sắp liệt miệng. 

Ô Chấn nghe vậy cũng không nói gì, hắn ta đang suy xét độ khả thi của cách này. 

Giao Mị Nương nói: “Chúng ta nhất định phải mở đại trận này sao? Không bỏ qua nó được à?” 

Lương Tung cười nhạo: “Cách nhìn của phụ nữ đúng là nông cạn. Các trưởng lão đưa chúng ta đến đây để chúng ta vượt qua thử thách. Nếu chúng ta không làm gì, chỉ đi khắp nơi, liệu họ có vui hay không? Nếu họ không vui, e rằng sẽ tự mình đến đây mở đại trận, đến lúc đó, chúng ta cũng mất đi cơ hội duy nhất để giải quyết con thú hoang. Đây có khi là cơ hội duy nhất mà các trưởng lão để lại để chúng ta vượt qua thử thách. 

Giao Mị Nương không nói gì, rõ ràng cô ta đã bị thuyết phục sau khi nghe xong cách nói của Lương Tung. 

Lúc này Cửu Thiên cũng đứng trước trận pháp trước, hắn quan sát kỹ trận pháp này. Đồng thời thầm hỏi Cửu Long Huyền Cung Tháp: “Đây thật sự là trận triệu hoán qua cách hiến tế sao?” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp âm thầm thả ra một chút sức mạnh để điều tra, ngay sau đó nó trả lời: “Chủ nhân vĩ đại. Chắc là vậy. Tuy có vài chỗ không đúng lắm, thế nhưng quả thật đều có thể xé rách không gian, đây rõ ràng là trận triệu hoán. 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không đúng. Chuyện không đơn giản như thế” 

Nói xong, Cửu Thiên nhìn sang đống đá vụn bên cạnh. 

Hắn cầm một cục đá ước lượng, sau đó bỗng nhiên Cửu Thiên cảm thấy dưới chân có gì đó không đúng. 

Cửu Thiên ngồi xổm xuống, đẩy cục đá ra quan sát kỹ. 

Đập vào mắt hắn là một dấu chân rất lớn. 

Đây là... 

Cửu Thiên vuốt dấu chân này, ngay lập tức có một luồng sức mạnh ngang ngược như điện đâm vào ngón tay hắn. 

Cửu Thiên vội vàng rụt tay, hắn nhìn ngón tay mình, con ngươi từ từ trừng lớn, hắn nghĩ đến một khả năng. 

“Không xong rồi, trận pháp kia rất có thể là... 

Cửu Thiên đang định nói, lúc này Lương Tung đã ấn tay lên trận pháp, nói to: “Các người để ý đó, con thú hoang vừa chạy ra phải nhanh ra tay. Đừng bảo tôi không nhắc nhở các người!” 

Cửu Thiên quát to: “Dừng tay!” 

eyJpdiI6IlNRSWppSU4yVittczd2ZHptNGZIMVE9PSIsInZhbHVlIjoiK1wvbXZHOVE4akhMNkZ2YkRYRFlJQXdyTFNTZ0RqQ2xTaFlXZU4zRUNHdmJhMmI5alJcL1FLQkNmNitCXC9odjNrNWIwckxGd3ZFb3RoQ2R6MDByN0JYR2tYVWRueW50TnphYTZQYU9cL1RwQ3A1eSt1TTUxUzBQZWxoODVaNlMxMGlrN3pLdU9JMkg0YnloMXFtN2UrWGNjWEpcL0p3bzJOdWNmT2dJaE5IcUpKQVVqK0hjeEVDNG1mNCtlbVdJQTQzaHI2a3JmaVVoZXN5elwvU1pBVlNtd0tBWDFNdEhsMUdBYkMzbVo0ZENMbDNPcz0iLCJtYWMiOiI3MGUzMzk5MzgyYTY4ODJhNjEzN2RmMzViYmM5ODhmZTU0MDdlNGIxMjE0Y2E2ZmI1MGMxNjE3NmNiNTMyOWVmIn0=
eyJpdiI6ImNxb2lOc2M1OGRaN3NiWDEwYVV2Rnc9PSIsInZhbHVlIjoieGR4UW4wR2dSOHZyUmd6R1FmS3RoZkN2UlV5THcxSm9ldGdTVWpKN3I1UDJsMUF2WWNJbXoxeFNCOWJWQ1FpTlNudWgwTEVHOVV2K0Y2MDArWUpTK2Z4ZEdLem9EUzg5WXo3UCtKOGhkRXp6MVRHTDdiaXl1RkwrZ0x3NmkwWFJYY0twQjVpcGY4OHNnV0ZHazYrbGdwWU01VGE0aTNBd1ZJaTNpNmNQS29OVzUxZVBiUVVHcGpDaWpCU0o1UEorbDFGTkZJSkFhS21xQ096YjU5QktubHpcL1llV3p5d2h3cjVYb1VDY09lN0wrRVJWMCtrOWpFSkEwbVNGRFhsSmRmWFlqbUhFcm5NQkU1SitDOGNoUlNRPT0iLCJtYWMiOiJhNzgxMzFiYjMxMzE0M2FjNjEwYWRiNmQwMmMzODY3ZjI5YWNiOThjZmFhMGRiNjc5ZTllOWRmYmRmOGI3ODI0In0=

Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, gió lớn thổi ào ào. Từ đằng xa vang lên rất nhiều tiếng thú gào.

Ads
';
Advertisement
x