CHƯƠNG 1807
Một luồng hắc khí lướt qua chân, tạo thành cơn gió khiến người ta ớn lạnh.
Xung quanh vô cùng hoang vắng, ngoài cung điện phía trước đều là đất hoang mọc đầy cỏ dại màu đen.
Cửu Thiên rút trọng kiếm Vô Phong, Tiểu Hắc cũng chui ra khỏi thắt lưng hắn rồi nhảy lên vai, nó quan sát xung quanh rồi bỗng phát ra tiếng gầm khẽ.
Cửu Thiên hiểu ý vỗ đầu Tiểu Hắc, hắn biết Tiểu Hắc đang nhắc nhở rằng nơi này có thứ gì đó rất đáng sợ.
Tuy nhiên chuyện này Cửu Thiên chẳng cần nghĩ cũng biết, nếu không có thì nguy hiểm từ đâu ra?
Dựa vào bốn người bên cạnh hắn sao?
Cửu Thiên quay sang nhìn mấy người này, một người cao gầy, thắt lưng đeo hai thanh trường kiếm, một đỏ một xanh, vẻ mặt kiêu ngạo, trong mắt chứa đầy ngạo mạn.
Một người đàn ông cao lớn với cơ thể cường tráng, hắn ta cao khoảng ba trượng, đằng sau đeo một chiếc chùy lớn đầy gai nhọn, lóe sáng lạnh lẽo.
Người thứ ba là một người chú lùn, hắn ta chỉ cao bằng một nửa Cửu Thiên, dáng vẻ khá ổn, chỉ trông hơi ngột ngạt. Trừ đầu ra, cả người hắn ta đều được bao phủ trong lớp áo
đen.
Trên mặt hắn ta còn nở nụ cười ấm áp, có vẻ rất thân thiện. Khi Cửu Thiên nhìn về phía hắn ta, hắn ta còn nhẹ nhàng vẫy tay chào hỏi Cửu Thiên.
Người phụ nữ cuối cùng có dáng người nóng bỏng, nhất là bộ ngực cao ngất, như sắp bung ra.
Bộ quần áo võ giả như sắp không giữ nổi nữa.
Gương mặt cũng không tồi, thế nhưng ở khóe mặt có một vết sẹo dài, phá hủy cái đẹp tổng thể.
Ở thắt lưng cô ta có một cái kéo vàng, đây là lần đầu tiên Cửu Thiên nhìn thấy vũ khí như vậy.
Trên kéo có giao long màu vàng bơi lội, ánh sáng bắn ra xung quanh, rõ ràng không phải vật tầm thường.
Bốn người nhìn nhau, không ai bước lên trước, thậm chí cũng chẳng có ai lùi nửa bước, cứ như họ đều đợi người khác hành động trước.
Như vậy xem ra, chắc họ cũng không biết rốt cuộc hôm nay sẽ phải làm gì.
Ngay sau đó, người đàn ông thấp bé lên tiếng.
“Chào mọi người, tôi là Lữ Duy, chấp sự của phân đường 19. Hôm nay được gặp ba vị cao thủ. Quả là phước đức ba đời!”
Nói xong, Lữ Duy ôm quyền chắp tay chào hỏi mấy người Cửu Thiên, khom lưng khá thấp, trông như rất ngưỡng mộ mấy người Cửu Thiên.
Ba người không nói gì im lặng nhìn về phía Lữ Duy.
Lữ Duy cũng không tức giận, nói tiếp: “Ban nãy ba người cũng nghe rồi đó, e rằng bài kiểm tra hôm nay sẽ rất khó khăn, để chúng ta gặp gian nan mà tuyệt vọng. Chẳng bằng nhân lúc bài kiểm tra chưa bắt đầu, bốn người chúng ta giao hẹn trước, được không?
Người đàn ông cao gầy rút song kiếm, vẽ một đường kiếm rồi nói: "Giao hẹn thế nào? Nói nghe thử xem.
Lữ Duy cười nói: “Tôi tin ba người đều đã cướp được kiếm ở vòng một. Sức mạnh rất đáng tin. Tôi chẳng qua chỉ là một chấp sự nho nhỏ, nói ra sợ ba vị chê cười, song tôi qua vòng cướp kiếm đều nhờ may mắn mà thôi. Người cướp được kiếm vừa hay chết trước mặt tôi, thế là tôi giơ tay đã lấy được. Sau đó họ đều bị giết sạch nên tôi qua cửa. Thực lực của tôi thật sự không ổn. Nhưng con người tôi vô cùng sợ chết, bên trên có lệnh, tôi không thể không vâng lời, nên lúc này mới đến đây. Nhưng tôi tuyệt đối không có ý định cướp đồ của ba vị, tôi chỉ muốn chung sống hòa bình với mọi người. Tôi sẽ cố hết sức giúp ba người vượt qua bài kiểm tra này, ba người đừng ra tay với tôi, được không?” Người đàn ông cao gầy cười nhạo: “Lời nói dối vụng về thế này mà anh cũng không biết xấu hổ mà nói ra được à.
Người đàn ông cao lớn cũng cười nói: "Lời nói dối này còng chẳng thể lừa nổi Ô Chấn tôi. Anh còn tưởng có thể lừa được huyết ma nổi tiếng, Lương Tung và đoạt mệnh ma
Giao Mị Nương sao?"
Ngón tay người đàn ông cao lớn lướt qua tên cao gầy và người phụ nữ, trông có vẻ hắn ta rất quen thuộc với những người khác.
Lữ Duy tỏ ra kinh ngạc, sắc mặt lập tức trắng bệch, lắp bắp: “Huyết ma, đoạt mệnh ma? Trời... Trời ơi.
Lương Tung liên tục hừ lạnh, nhìn người đàn ông cao lớn nói: “Ô đồ tể, danh tiếng của anh cũng chẳng kém gì chúng tôi.
Sắc mặt Ô Chấn bỗng trở nên lạnh lùng, hắn ta nói: “Không được gọi tôi là Ô đồ tể, tôi ghét cái tên này.”
Vẻ mặt Ô Chấn hằm hằm sát khí, hắn ta nhìn chằm chằm như muốn giết chết Lương Tung.
Lương Tung chẳng hề sợ hãi, hắn ta ngắm nghía đôi song kiếm trong tay, rồi tạo ra một ảo ảnh.
“Một đám nhát gan, chỉ biết đấu võ mồm!”
Giao Mị Nương là người đầu tiên không thể nhìn nổi, cô ta cất bước đi về phía trước.
Cô ta vừa đi, Lương Tung và Ô Chấn cũng lập tức đuổi kịp. Cửu Thiên cũng cất Tiểu Hắc vào thắt lưng rồi cầm trọng kiếm Vô Phong, bước về phía trước.
Bước chân của hắn rất chậm, cố ý đi ở cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này, Lữ Duy kia bỗng nhiên nhích lại gần, cười nịnh nọt với Cửu Thiên, nói: “Vị công tử này, ngài là ma gì?”
Cửu Thiên thản nhiên trả lời: "Rất xin lỗi. Tôi cũng chỉ là một sứ giả của phân đường 33 mà thôi. Tôi giống anh, qua cửa nhờ may mắn. Thật sự không thể gọi là ma nổi tiếng”
Lữ Duy lại đến gần hơn rồi nhẹ nhàng huých Cửu Thiên: "Đừng như thế, nói một chút cũng có sao đâu. Hôm nay tôi may mắn lắm mới có thể nhìn thấy vài vị cường giả trong trong truyền thuyết. Theo ý tôi, càng khiêm tốn càng có thể là người mạnh nhất. Chắc chắn ngài rất nổi tiếng, ngài là vị đường chủ nào? Hay đã được phong Ma Tôn?”
Ánh mắt của Cửu Thiên hơi lạnh lẽo, hắn bỗng nhìn Lữ Duy rồi nói: “Rất xin lỗi đã để anh thất vọng. Hơn nữa, nếu anh còn dùng những thủ đoạn nho nhỏ này lên người tôi, giờ tôi sẽ giết chết anh!”
Nói rồi, bả vai Cửu Thiên hơi nhúc nhích. Một con sâu nhỏ bắn khỏi người hắn, đáp xuống tay Lữ Duy.
Lữ Duy vội vàng cất con sâu này lại, nụ cười nịnh nọt trên gương mặt cũng biến mất không dấu vết.
Sau khi kéo giãn khoảng cách với Cửu Thiên, ánh mắt Lữ Duy nhìn Cửu Thiên cũng trở nên âm u.
Ánh mắt Cửu Thiên ẩn chứa sắc bén, muốn dùng thứ này để đối phó hắn sao? Đúng là quá ngây thơ. Ban nãy ngay khi Lữ Duy chạm vào hắn, Cửu Thiên đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Con sâu nhỏ kia trông có vẻ tầm thường, thế nhưng khả năng phá hoại vô cùng đáng sợ. Thủ đoạn của ma tu tuyệt đối không thể nhìn theo lẽ thường.
Bống nhiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp trong cơ thể Cửu Thiên nở nụ cười nói: “Chủ nhân vĩ đại, không cần tức giận, ta vừa mới báo thù cho ngài.
Trong lòng Cửu Thiên khó hiểu hỏi: “Báo thù gì cơ?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp cười nói: “Hắn ta vừa định dùng độc trùng để ám hại ngài, ngay khi hắn ta chạm vào ngài, ta đã truyền một thứ đặc biệt vào người hắn ta”
Cửu Thiên nói: “Thứ gì?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp trả lời: “Yêu thú Thiên Phong ngưng tụ từ không khí, chỉ cần ngài ra lệnh, hắn ta sẽ lập tức cảm nhận được cảm giác bị Thiên Phong nhập thể. Đó chắc chắn sẽ lạnh xuyên tim, đau thấu gan!”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười.
Xem ra, Lữ Duy này ăn trộm gà không thành công còn mất nắm gạo, nếu hắn ta biết chuyện có lẽ sẽ hối hận đến xanh ruột.
Cửu Thiên nhìn trận pháp, nhíu chặt mày, trong lòng hắn có cảm giác không lành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất