CHƯƠNG 1806
Trời xanh, mây trắng, chim bay lướt qua về phía chân trời.
Gió mát thổi từ đằng xa, bí mật mang theo mùi cỏ và hương hoa từ trong rừng cây.
Gió thổi bay ống tay áo, khiến mái tóc trên trán khẽ nhúc nhích.
Bóng cây đung đưa, ánh nắng loang lổ khẽ lay động.
Cửu Thiên ngồi trước cửa gian nhà trúc, nhìn lên trời cao.
Ngón tay hắn hơi nhúc nhích, một chút ánh sáng kỳ lạ chui ra khỏi ngón tay hắn rồi lập tức khuếch tán ra xung quanh. Màu ánh sáng này thật khó miêu tả, trông như trong suốt, lại có vẻ không phải vậy.
Sau khi thả sức mạnh này ra, Cửu Thiên cũng từ từ nhắm mắt.
Trong đầu hắn xuất hiện vô số hình ảnh, rõ ràng đây là cảnh vật xung quanh.
Hắn nhìn thấy đất đai tận sâu thẳm, thấy cả nước chảy trong rừng núi, chim nhỏ bay lượn trên bầy trời.
Cảnh vật liên tục khuếch tán ra bên ngoài, cứ như kéo dài vô tận.
“Thần hồn bay ra cơ thể, thu tất cả thế gian vào trong đáy mắt"
Môi Cửu Thiên khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nhắc lại những lời này.
Có điều âm thanh không phát ra trong miệng hắn mà từ trên bầu trời.
Nơi đó xuất hiện một Cửu Thiên do luồng sáng trong suốt ngưng tụ. Rõ ràng đây không phải cơ thể thật của hắn, mà là thần hồn.
Đúng vậy, đây chính là thành quả mà Cửu Thiên có được trên việc tu luyện hồn đạo sau ba tháng.
Thần hồn rời khỏi cơ thể, quan sát muôn vàn sinh linh.
Cảm giác này, bất cứ đại đạo nào cũng không thể sánh bằng.
Cửu Thiên vừa suy nghĩ, thần hồn đã lập tức thu hồi.
Tốc độ của thần hồn còn nhanh hơn cả tốc độ di chuyển của hắn. Chỉ có thể hình dung bằng cụm từ vạn dặm trong nháy mắt. Cửu Thiên cảm thấy tốc độ này còn nhanh hơn khi xuyên qua hành lang không gian.
Nếu một ngày kia, hắn có thể luyện tốc độ của thể xác sánh ngang với tốc độ của thần hồn sau khi rời xác. Vậy có khi hắn cũng chẳng cần ngồi thuyền hư không gì đó nữa.
Thần hồn dừng lại trước mặt hắn, Cửu Thiên nhìn cơ thể mình.
Hắn im lặng nhìn cơ thể mình, cảm thấy thật thần kỳ.
“Hóa ra đây là tôi sao?”
Cửu Thiên thì thào.
Giọng nói linh hoạt kỳ ảo, như vang vọng từ trên không trung.
Bỗng nhiên thần hồn chui vào trong cơ thể.
Cửu Thiên mở mắt.
Phù!
Cửu Thiên từ từ thở phào, hắn cảm thấy cơ thể mình hơi cứng ngắc.
Tuy thần hồn rời xác rất kỳ diệu, thế nhưng không thể rời đi quá lâu. Một khi thần hồn hoàn toàn rời khỏi thể xác, vậy cơ thể sẽ rơi vào trạng thái cận kề cái chết.
Nếu trong vòng mười hai hơi thở hắn vẫn chưa quay về, cơ thể sẽ chết thật.
Nếu nhìn từ góc độ của sinh linh đại đạo, vậy ngay khi thần hồn của Cửu Thiên rời xác, nó đã mang theo tất cả sức sống.
Cơ thể không còn sức sống thì chẳng qua chỉ là một xác thịt, một xác chết mà thôi.
Cửu Thiên vặn người, chậm rãi đứng dậy.
Thần hồn lại chìm vào đan điền, hắn có thể cảm nhận thấy sau khi thần hồn rời xác rồi quay trở lại, dường như nó trở nên mạnh hơn một chút.
Đây cũng là phương thức tu luyện được ghi trong cuốn sách ‘Hồn Đạo. Vốn dĩ Cửu Thiên còn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng bây giờ hắn đã tin hoàn toàn.
Trong sách không nói là vì sao.
Nhưng Cửu Thiên thầm suy đoán, có thể vì một khi thần hồn đã rời khỏi thể xác, nó sẽ dính lấy thiên địa chi đạo, từ đó mạnh hơn!
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, có phải sự thật hay không, hắn cần phải từ từ nghiên cứu.
Sự kì diệu của hồn đạo, thật sự vượt qua những gì hắn nghĩ. Bây giờ hắn cũng chỉ coi là mới nhập môn mà thôi.
Về nửa sau cuốn sách có nhắc đến cách để thăng cấp thần hồn, Cửu Thiên không định làm theo nó, vì đây là cách tu luyện của ma tu.
Ví dụ như cắn hồn nuốt phách, cưỡng ép rút thần hồn của người khác rồi nuốt vào cơ thể mình, từ đó khiến thần hồn mạnh hơn.
Hay ví dụ như ngưng tụ oán hồn, lấy ma khí đúc thành huyết trì. Giết hàng vạn người rồi ngưng tụ huyết khí và thi khí vào trong trận pháp, từ đó rèn luyện sức mạnh cho thần hồn cần dùng, rồi cắn nuốt.
Tất cả các cách đều là hại người lợi mình, chỉ vì cái trước mắt.
Trong giới ma tu, cách tu luyện này có thể nói là hết sức bình thường. Nếu không mỗi người họ đều cần một vùng đất để nuôi nhốt con người làm gì.
Nhưng Cửu Thiên thấy, đây không phải điều mà hắn thật sự muốn.
Không phải là hắn khinh thường hay miệt thị những cách này. Mà trái lại, sau khi nghiên cứu các cách để ma tu tăng sức mạnh, Cửu Thiên cảm thấy rất chấn động với tư tưởng diệu kì và cách làm điên cuồng của ma tu.
Đây chắc chắn là cách tăng sức mạnh hiệu quả nhất. Đừng nói gì mà nếu giết chóc quá nhiều sẽ gặp báo ứng linh tinh cổ hủ gì đó. Vì luyện một viên Vạn Thọ Diên Niên đan mà luyện khí sĩ còn giết nhiều sinh linh hơn ma tu hãm hại hàng vạn người.
Có điều mặc dù cách này có thể nhanh chóng lấy được sức mạnh, thế nhưng không ổn định.
Hầu hết ma tu đều sẽ dùng cách này để có được sức mạnh đều không cân nhắc đến giới hạn chịu đựng của mình.
Họ có thể cắn nuốt được bao nhiêu sức mạnh thì cắn nuốt bấy nhiêu, cơ thể hỏng mất cũng chẳng quan trọng, xấu thì xấu. Kể cả nửa người nổ tung, họ tùy tiện lấy một cái xác khác cũng có thể dùng tiếp, bởi thế ma tu có rất nhiều cách để may vá cơ thể.
Cho nên, hầu hết ma tu đều trông rất xấu, đây cũng không phải điều họ mong muốn. Thật ra lúc trước có rất nhiều ma tu trông khá đẹp, nhưng đến một ngày họ cắn nuốt phải thứ gì đó.
Kể từ đó, tuy số lượng ma tu rất ít thế nhưng tu vi đều rất khá. Quan trọng là, sau khi sức mạnh của họ đủ để đến giai đoạn ngộ đạo, không có cách nào quá tốt.
Càng về sau càng khó khăn hơn, thậm chí vì cơ thể có vấn đề mà khó di chuyển. Trong giai đoạn trước những vấn đề nhỏ không được giải quyết, đến giai đoạn sau sẽ chồng chất thành vấn đề lớn, đủ để chặn lại con đường tu luyện của họ.
Nói cách khác, rất nhiều cách của ma tu đều là lấy tiền đồ mai sau đổi lấy sức mạnh hiện tại.
Không biết đây là lợi hay hại, thế nhưng nếu được chọn, mọi người vẫn sẽ chọn để bây giờ mình mạnh hơn một chút.
Dù sao chuyện tương lai, ai có thể nói được chính xác. Thay vì giữ gìn rồi nhỡ ngày nào đó ra ngoài gặp chuyện chết ngoài đường, vậy bây giờ vẫn nên mạnh chút thì hơn. Còn tương lai thì để đến lúc đó nói sau.
Thế nhưng trong mắt Cửu Thiên không chấp nhận suy nghĩ như thế.
Vì Cửu Thiên tự tin rằng sau này hắn chắc chắn sẽ nhập tôn.
Miễn là những thứ cản trở đến bước chân của hắn, đều không được thực hiện. Cách của ma tu có thể khiến hắn đột phá một đến hai cấp trong thời gian ngắn.
Nhưng vì một hai cấp bậc này mà cản trở đến tiến độ đột phá của hắn thì Cửu Thiên cảm thấy rất không đáng.
Cho nên những cách gia tăng thực lực ở phần sau trên Hồn Đạo, Cửu Thiên nhất quyết không đọc. Còn cách tấn công của hồn đạo, hắn lại nghiên cứu một chút.
Trong đó hữu hiệu nhất dĩ nhiên là Đoạt Hồn Diệt Phách Quyết.
Sau khi tu luyện hồn đạo, không chỉ uy lực công pháp Đoạt Hồn Diệt Phách Quyết của Cửu Thiên tăng lên, mà hắn còn thử sử dụng canh khí và thế giới chi lực, tất cả đều đã tăng.
Khó mà nói chúng có hiệu quả thế nào. Cửu Thiên cảm thấy mình có thể tìm cơ hội kiếm ai đó thử xem.
Nhưng chẳng cần nghi ngờ, chiêu này sẽ trở thành một trong số chiêu thức mạnh nhất của hắn.
Hơn nữa trong cuốn sách hồn đạo còn ghi lại vài cách sử dụng thần hồn. Hoặc nói cách khác là công pháp võ kỹ phối hợp với thần hồn.
Cửu Thiên thử luyện thấy hiệu quả khá tốt, cứ học mà đã nắm được.
Hơn nữa có thể giết người trong vô hình sau khi ra tay. Quan trọng hơn, trong chiêu thức này, Cửu Thiên còn có thể đổi canh khí thành thần hồn chi lực. Quả thực giống như võ kỹ được đo ni đóng giày cho hắn.
Cửu Thiên rất vui vẻ, nếu võ giả tu luyện thần hồn khác dùng võ kỹ này, đạt tới hiệu quả địa cấp đã tốt lắm rồi.
Nhưng trong tay hắn, chắc chắn có thể phát huy được hiệu quả như công pháp thiên cấp.
Mỗi khi nghĩ vậy, Cửu Thiên đều mỉm cười, đây mới gọi là thu hoạch lớn.
Thậm chí hắn còn có ý tưởng mới với những võ kỹ khác.
Nghĩ thông một điều thì tất cả đều thông, Cửu Thiên cảm thấy mình đang dần đi lên con đường cải tiến võ kỹ.
Đây có lẽ cũng là một kiểu tiến bộ!
Đang luyện vui vẻ, hắn bỗng thấy một bóng người xuất hiện phía xa.
Cửu Thiên liếc mắt đã nhận ra ai vừa mới đến, hắn cười nói: “Tố Thu trưởng lão, tôi còn tưởng bà quên rồi.
Tố Thu trưởng lão bước lên quan sát Cửu Thiên từ trên xuống dưới, rồi cười nói: “Tôi nói ba tháng chứ có quên cậu đâu. Có vẻ cậu đã có tiến bộ?”
Cửu Thiên nói: “Dĩ nhiên. Sách vở trong gian nhà trúc này của bà cực kỳ tốt. Tôi học được rất nhiều thứ!”
Tố Thu trưởng lão nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ cứng đầu không chịu luyện những công pháp của ma tu đó. Có vẻ cậu và sư phụ rất khác nhau, ông ta cổ hủ còn cậu thì rất thông thoáng”
Cửu Thiên nói: “Đây có thể chính là chỗ mà tôi không bằng sư phụ”
Tố Thu trưởng lão mỉm cười, dừng một chút rồi nói: “Đi thôi. Đi theo tôi, cậu đã tĩnh tu xong, tôi sẽ đưa cậu đi gặp người khác.
Nói rồi, Tổ Thu trưởng lão bước lên túm lấy bả vai Cửu Thiên.
Ngay sau đó, Cửu Thiên cảm thấy vô số không gian lướt qua người hắn.
Trong nháy mắt, hắn đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Vừa mới đứng yên, Cửu Thiên đã nhìn thấy bên cạnh có bốn người trẻ tuổi. Tất cả đều giống hắn, trông khoảng hai mươi tuổi. Ba nam một nữ cười tươi như hoa.
Đằng sau mỗi người họ đều có một lão giả.
Cửu Thiên thấy họ hơi quen quen, đều là một trong mười vị trưởng lão hắn đã thấy lần trước.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, bầu trời đã tối sầm, thỉnh thoảng có tia chớp đỏ như một con rồng lướt qua.
Trước mắt là một tòa cung điện rất lớn.
Cung điện rất đổ nát, cột đá đen như than, ngã trái đổ phải, đá vụn vương vãi khắp nơi.
Cửu Thiên tập trung nhìn vào bên trong cung điện, có thể thấy lờ mờ một đại trận đỏ rực.
Tố Thu trưởng lão nhìn các lão giả khác, họ khẽ gật đầu, sau đó lùi về phía sau.
Vừa rút lui, một bà bà một mắt vừa cất cao giọng nói: “Hôm nay, các ngươi không được dùng bất cứ công pháp ma tu nào. Người vi phạm đều phải chết!”
Một lão giả nói tiếp: “Không được dùng sức mạnh của ba đạo huyết, thi, độc. Người vi phạm đều phải chết!”
Một người đàn ông chỉ còn nửa mặt cười to, nói: “Không được dùng bất cứ đan dược, dược liệu hay pháp khí nào. Người vi phạm đều phải chết!”
Bóng người bốn trưởng lão cùng biến mất trong bóng tối, Cửu Thiên từ từ nhíu chặt mày.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất