CHƯƠNG 1805
Nghe thấy hai chữ Cửu Thiên, Tố Thu trưởng lão cẩn nhận nhìn lại bóng người trong hạt châu.
Có điều bóng người trong hạt châu quá mơ hồ, hoàn toàn không thể thấy rõ người đó trông như thế nào.
Nhìn chung có thể nhận ra, đây là một chàng trai trẻ, trên người có khí thể hào hùng.
Tố Thu trưởng lão lắc đầu nói: “Phong công tử, trong nước Kình Thiên không thấy bóng dáng của Cửu Thiên. Quầng sáng của ngài thật sự quá mơ hồ, sao có thể thấy rõ Cửu Thiên trông như thế nào!”
Phong Thiên thở dài nói: “Chẳng còn cách nào. Sau khi nước Đan Thánh đáng chết kia thả Cửu Thiên chạy thoát, thì lập tức giới nghiêm cả nước. Những ma tu ở nước Đan Thánh có thực lực khá ổn, đều bị giết sạch ở ngoài hư không. Còn vài chấp sự vô dụng cũng nhanh chóng bị túm sạch rồi giết hết. Ngay cả tất cả thủy mạc thiên hoa, thông kính liên quan đến Cửu Thiên đều bị tiêu hủy. Người biết chuyện thì đều bị bắt giam.
Ánh mắt Phong Thiên trở nên sắc bén, hắn ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Còn hạt châu này, cũng phải nhờ một ma tu liều mạng, hiến tế cơ thể mới có thể truyền ra ngoài này” Tổ Thu trưởng lão gật đầu nói: “Hóa ra mọi chuyện lại phiền toái như thế. Vậy ngài tính được hẳn đang ở đây sao?”
Phong Thiên cười nói: "Chỉ là một chút thiên cơ chi đạo mà thôi. Đáng tiếc, ta không quá hiểu đạo này. Nếu để Tiền lão bà tử kia tính thử, có lẽ sẽ chuẩn xác hơn.
Tổ Thu trưởng lão gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiền bà bà rời đi rất yên lặng và lạ lùng. Thế nhưng bà ta đã muốn biến mất, sẽ chẳng ai tìm thấy bà ta.”
Phong Thiên xua tay nói: "Không nói chuyện này nữa. Bà tiếp tục tìm người này đi. Chuyện đang làm thì cứ làm tiếp. Tôi đến đây để tìm chút việc vui thôi. Sống lâu rồi, cũng sẽ thấy nhàm chán. Nếu không có gì vui quả thật quá buồn. Nhìn này!”
Nói rồi Phong Thiên bỗng quay đầu lại nhổ một cục đờm ra phía sau. Cục đờm rơi chính xác lên đầu một người đàn ông cao lớn đầy lông ngực.
Hắn ta và bốn huynh đệ cùng quay lại, sau đó họ cầm vũ khí.
“Mày muốn chết!”
Sau một tiếng quát to, cả năm người đằng đằng sát khí đi về phía Phong Thiên.
Phong Thiên cười to nói: “Bà nhìn năm tên ngu ngốc này đi, họ trông như muốn ăn thịt người nhưng ta cá rằng chắc chắn họ chưa từng ăn thịt người”
Lời nói của Phong Thiên hoàn toàn chọc giận năm gã đó.
Ngay lập tức, năm người cầm vũ khí bước đến.
Phong Thiên liên tục xua tay nói: “Đừng chém ta, ta sợ đau!”
Nói xong, hắn ta định né tránh.
Tố Thu trưởng lão khế búng tay, ngay lập tức năm gã đàn ông kia bắn thẳng ra ngoài.
Chẳng ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ thấy năm gã đàn ông cao lớn bắn ra ngoài, ngã xuống đất ngất xỉu.
Trong quán trà, thấy cảnh đó mọi người ngơ ngác nhìn bà ta.
Phong Thiên thở dài: “Không thú vị, thật không thú vị. Tố Thu, bà đúng là không thú vị. Đi thôi, đi thôi, thật buồn chán”
Phong Thiên ném một đồng tử kim rồi bước ra khỏi quán trà, con khỉ tay dài theo sau ôm lấy mắt cá chân Phong Thiên, bò lên trên.
Tố Thu trưởng lão theo sau hắn ta, chầm chậm nói: “Phong công tử, hay là ngài ở trong hoàng cung đi, thanh tịnh hơn”
Phong Thiên Đạo: “Trong hoàng cung có gì thú vị? Không có thì ta không đi!”
Nói rồi, Phong Thiên bỗng cướp kẹo hồ lô của một đứa trẻ đi ngang qua trên đường.
Đứa trẻ lập tức gào khóc, Phong Thiên ngồi xổm trước mặt nó, vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói: “Ấy, nhìn ngươi khóc đến mức nào kìa. Đến đây, để ta ăn cho ngươi xem!”
Trán Tố Thu trưởng lão bắt nầy nổi gân xanh.
“Phong công tử, dĩ nhiên ở đó có chuyện thú vị!”
Phong Thiên gặm kẹo hồ lô, quay lại nhìn về phía Tổ Thu trưởng lão, nói: “Nói nghe thử xem?”
Tố Thu trưởng lão cắn răng nói: “Mấy tháng nữa, chúng tôi sẽ chọn ra một người đến chấp hành nhiệm vụ thứ tâm. Bây giờ đã có vài ứng viên, họ sẽ phải tiến hành bài kiểm tra tàn khốc nhất.”
Phong Thiên bị gợi lên hứng thú, cười nói: “Tàn khốc đến mức nào?”
Tố Thu trưởng lão nói: “Cửu tử nhất sinh!”
Phong Thiên thất vọng: “Vậy cũng gọi là vô cùng tàn khốc sao? Bà có biết cái gì là tàn khốc không? Đó là phải trải qua vô vàn khó khăn hiểm trở, thế nhưng ngay khi sắp hoàn thành, vào thời điểm cuối cùng lại bị một việc nhỏ đến không ngờ đánh bại. Đó mới gọi là tàn khốc.
Tố Thu trưởng lão không biết nói gì.
Phong Thiên Đạo: “Tuy nhiên tôi sẽ đến đó xem thử. Ba tháng sau đúng không? Được thôi, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm bà”
Nói xong, Phong Thiên ăn sạch xiên kẹo hồ lô rồi ném xuống đất, cuối cùng còn nói với đứa trẻ đang gào khóc: “Lúc ta ở tuổi của ngươi, nếu ai dám cướp kẹo hồ lô của ta, tối đó ta sẽ lén cắt đứt đầu hắn ta, sau đó xiên thành que. Thằng nhóc vô dụng như ngươi chỉ biết khóc thôi!”
Nói xong, bóng dáng của Phong Thiên biến mất tại chỗ. Bay lượn như một cơn gió, chẳng còn tung tích.
Tố Thu trưởng lão nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của Phong Thiên.
Tố Thu trưởng lão lắc đầu thở dài, bà ta lấy một đồng vàng nhét vào tay đứa bé, sau đó cũng nhanh chóng biến mất.
Đứa bé ngơ ngác nhì một nam một nữ biến mất không dấu vết, sau đó ngừng khóc.
Nó nhìn đồng tiền vàng trong tay, vẻ mặt mờ mịt.
Trong gian nhà trúc.
“Huyết Bạo Thuật, Phệ Hồn Nuốt Linh Quyết, Nguyên Dương Đoạt Xá Pháp...
Trong gian nhà trúc, Cửu Thiên xem hết quyển này đến quyển khác.
Nơi này có đầy đủ tất cả công pháp, hơn nữa mỗi quyển công pháp đều vô cùng mạnh mẽ. E rằng trong số các ma tu, có rất ít người có thể tu luyện.
Nếu phải phân cấp, có lẽ mỗi quyển công pháp ở đây đều trên thiên cấp.
Hắn đoán mỗi quyển công pháp ở đây đều trên thiên cấp, quan trọng là chúng có đến thẳng đạo tâm hay không.
Nếu không nhập đạo thì không thể lên thiên cấp. Mà mỗi quyển công pháp ở đây đều cần phải giảng đạo. Tuy chỉ có ba đạo cơ bản là huyết, thi, độc. Thế nhưng giảng giải rất kỹ càng. Cửu Thiên lật bừa vài quyển cũng thấy mình có hiểu biết sơ bộ về ba đạo này.
Đang đọc vui vẻ, bỗng nhiên Cửu Thiên chạm vào một quyển sách.
Vừa chạm vào quyển sách này, Cửu Thiên cảm thấy thần hồn của mình hơi dao động.
Trạng thái đó khiến Cửu Thiên lập tức rùng mình, hắn cảm thấy mình đã lấy được thứ tốt.
Cầm quyển sách đó, Cửu Thiên đọc một lượt. Trên trang giấy Hắc thủy là những dòng chữ trắng, khác những quyển sách được viết bằng giấy trắng mực đen.
Trên bìa chỉ viết hai chữ quỷ dị.
“Hồn Đạo!”
Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên nghe đến điều này.
Mở ra trang sách đầu tiên, Cửu Thiên đãng cảm thấy hoảng sợ.
“Nhìn chung, Đoạt Hồn Diệt Phách đứng đầu các đạo trong thế gian. Ai đó đã từng nói có ba nghìn đại đạo, thế nhưng chẳng đề cập đến con người. Ta nói, đại đạo toàn là vô căn cứ, còn hồn đạo thật sự liên quan đến tính mạng. Nếu hồn phách bất diệt, có thể sống đến tận trời đất. Còn một phách vẫn có thể sống mãi”
Cửu Thiên cầm sách, ngồi khoanh chân dưới đất, bắt đầu đọc cẩn thận. Hắn muốn xem thử, hồn đạo trông như thế nào!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất