CHƯƠNG 1804
Bên kia, sau khi rời khỏi gian nhà trục, Tổ Thu trưởng lão chuẩn bị quay lại hoàng cung. Nhưng đúng lúc này, bà ta cảm thấy cánh tay nóng rực.
Tổ Thu trưởng lão lập tức vén tay áo, nhìn lên cánh tay mình. Trên cánh tay bà ta xuất hiện một hoa văn bộ xương với dáng vẻ quái dị.
Đó là một cái đầu lâu đang nuốt nhả mây mù, những đám mây nó nhả ra từ từ hóa thành một hàng ma tự!
Thấy hoa văn này, Tổ Thu trưởng lão lập tức sợ ngẩn người.
Ngay sau đó, Tố Thu trưởng lão biến mất rồi lại xuất hiện ở một con hẻm nhỏ trong thành Kình Thiên.
Mọi người ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người khổng lồ đang cười nói.
Tố Thu trưởng lão hít một hơi sâu rồi giơ tay, ngay sau đó, bà ta cũng biến thành một người khổng lồ cao năm mươi trượng.
Trong thành Kình Thiên, chiều cao này vô cùng bình thường.
Kể cả sau khi biến thành người khổng lồ, phong thái của Tố Thu trưởng lão cũng không thay đổi. Có rất nhiều người Kình Thiên trên đường đều dừng bước ngắm nhìn vẻ đẹp của bà ta.
Tố Thu trưởng lão không nói gì, bà ta lập tức đi về phía đông thành.
Bước chân của bà ta rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, bóng người bà ta đã lướt qua mấy con phố.
Những nơi bà ta lướt qua đều có rất nhiều người nhìn thấy bóng dáng của bà ta, hơn nữa họ cũng chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ.
Không bao lâu sau, Tố Thu trưởng lão đã đến trước một trà lâu.
Trà lâu này không có gì đặc biệt, thậm chí ngay cả tòa nhà còn chẳng phải bức tượng. Bên trong còn có thể nghe thấy tiếng nói cười duyên dáng của phụ nữ, ẩn chứa chút
phóng đãng, rõ ràng đây không phải nơi đàng hoàng gì.
Sau khi đến đây, Tổ Thu trưởng lão lập tức cảm thấy cánh tay mình không còn nóng rực.
Bà ta ngẩng đầu nhìn nơi này, còn đang khó hiểu thì chợt thấy hai gã đàn ông cao hàng trăm trượng, ném một người ra ngoài. “Không có tiền cũng dám đến chơi phụ nữ, cút đi. Nếu anh mà còn dám bước vào, thấy lần nào chúng tôi đánh lần đấy!”
Nói xong hai gã đàn ông cao lớn ném mạnh một người đàn ông quần áo xộc xệch ra bên ngoài.
Người đàn ông bị quăng ngã lăn như hồ lô, lăn đến chân Tố Thu trưởng lão.
“Khốn nạn, ai bảo ông không có tiền, ông có rất nhiều tiền, chỉ có điều ông ra ngoài quên mang theo mà thôi. Đám các người chỉ biết dùng mắt chó coi thường người khác!” Người đàn ông vừa bò dậy vừa gào to
Hai gã đàn ông cao lớn thấy hắn ta còn dám mắng chửi, lập tức vén tay áo, bước ra với gương mặt dữ tợn.
“Dám xưng ông đây trước mặt chúng tôi hả?”
“Hôm nay bọn tôi nhất định sẽ đánh cho mặt anh thành hoa cúc!”
Người đàn ông liên tục lui về phía sau, lập tức đụng vào Tổ Thu trưởng lão.
Lúc này, Tố Thu trưởng lão hoàn toàn ngây người. Nhìn người đàn ông quần áo xộc xệch, gương mặt thanh tú, sắc mặt tái nhợt này hiện tái nhợt, thắt lưng dắt kiếm này, bà ta không nói nên lời.
Trái lại người đàn ông vừa quay đầu đã nhận ra bà ta, hắn ta cười to nói: “Tố Thu, bà đến rồi, nhanh, nhanh!”
Lúc này Tố Thu trưởng lão mới bừng tỉnh, trong mắt lóe lên sát khí, chuẩn bị ra tay.
Người đàn ông vội vàng vịn vào bả vai bà ta, nói: “Tiền, ta nói là tiền, mau lấy tiền ra đây.
Vẻ mặt của Tố Thu trưởng lão vô cùng quái dị, bà ta từ từ lấy ra một đồng vàng, đây đúng là thú đầu kim của nước Kình Thiên.
Người đàn ông nhanh chóng cướp lấy đồng vàng, rồi chỉ vào hai gã đàn ông cao lớn kia, nói: “Thấy chưa, thấy chưa? Hai tên ngu xuẩn các mày còn dám nói ông đây không có tiền nữa không?”
Hai gã đàn ông cao lớn trợn mắt nhìn đồng vàng trong tay người đàn ông.
Loại tiền đáng giá nhất là đồng long đầu tử kim, một đồng có giá nghìn vàng.
Hai gã đàn ông cao lớn lập tức cúi người như không còn tí liêm sỉ, họ cười nịnh nọt nói: “Qúy khách, ngài là ông nội chúng tôi. Chúng tôi biết ngay người có thân phận và mặc quần áo như ngài làm gì không có tiền. Ban nãy chúng tôi chỉ đùa với ngài thôi.
Nói xong, hai gã đàn ông cao lớn bước lên phủi bụi đất giúp người đàn ông.
Họ còn nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, định lau mặt giúp hắn ta.
Người đàn ông ngẩng đầu, mũi hếch lên lên trời, nói: “Thấy chưa! Có tiền chính là ông nội, thấy đồng vàng này không, cẩn thận ta đánh chết các người.
Hai gã đàn ông cao lớn vội vàng hô to: “Ông cứ đánh chết chúng tôi đi, cứ đánh mạnh vào, nếu tôi né tôi là rùa rụt đầu.
Người đàn ông ném đồng vàng cho họ rồi nói với Tố Thu trưởng lão: “Đi, đi vào rồi nói!”
Sắc mặt Tố Thu trưởng lão lúc đỏ lúc trắng, nói khẽ: “Được!”
Bốn người bước vào trong quán trà, bên trong vô cùng hỗn loạn, khiến Tố Thu trưởng lão lập tức phải nhíu mày.
Bên trong không khí ngột ngạt, một đám đàn ông cởi trần, vừa ngoác mồm ăn thịt uống rượu, vừa lớn tiếng chửi bậy.
Ngay giữa có một người phụ nữ để nửa thân trần, đang nhảy điệu múa thoát y.
Chẳng biết điệu múa có đẹp hay không, thế nhưng chắc chắn cô ta hở rất nhiều, chẳng khác nào chỉ dán hai miếng vải.
Người này cũng không phải quá đẹp, kể cả với diện mạo tiêu chuẩn của người khổng lồ nước Kình Thiên cũng chẳng được coi là một mỹ nhân.
Tổ Thu trưởng lão đã nhíu mày không thể chặt hơn, thế nhưng người đàn ông đứng cạnh bà ta lại nói to: “Dọn một cái bàn ra đây, tìm hai người đến hát cho ta nghe, không hay không trả tiền!”
Hai gã đàn ông cao lớn lập tức dẫn người đàn ông và Tố Thu trưởng lão ngồi ở góc tường, sau đó cúi người rời đi.
Chỉ một đồng vàng đầu rồng cũng bằng mười năm lợi nhuận của họ, họ quả thật cười đến mức sắp liệt miệng. Vì đồng vàng này, họ nào dám không quan tâm.
Hai người đó nhanh chóng dẫn một người phụ nữ không mặc gì đến trước mặt người đàn ông, cô ta chui thẳng vào trong lòng hắn ta.
“Ngài thật đáng ghét, có tiền mà giả vờ như không có, ngài đùa chúng tôi!”
Người đàn ông cười to nói: “Đúng vậy, ta chỉ đùa thôi, tacó rất nhiều trò. Đợi lát nữa ta sẽ từ từ chơi với cô!”
Tổ Thu trưởng lão thật sự không nhìn nổi nữa, bà ta họ khẽ hai tiếng.
Người đàn ông hiểu ra bật cười, cuối cùng túm lấy chỗ trắng nõn của người phụ nữ rồi vỗ mông cô ta: “Đi đi, đến bên cạnh hát đi cho ta nghe. Mang cho tôi thêm hai món ăn nóng hổi. Thịt phải nhừ, rượu phải mạnh
Người phụ nữ quyến rũ lắc mông rời đi.
Tố Thu trưởng lão đang định nói chuyện, người đàn ông lại nói: “Ra ngoài rồi, không cần cứng nhắc như vậy. Cứ tự nhiên rồi thả lỏng đi, ta không muốn nghe bất cứ từ ngữ trang trọng nào.
Tố Thu trưởng lão nói: “Vậy tôi phải gọi ngài thế nào?”
Người đàn ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi ta là Phong công tử đi. Ở bên ngoài ta đều dùng cái tên Phong Thiên
Tố Thu trưởng lão gật đầu nói: “Được, Phong công tử. Xin hỏi ngài gọi tôi đến có chuyện gì quan trọng sao?”
Phong Thiên cười nói: “Chuyện quan trọng? Không có, ta chỉ bảo bà đến đưa tiền thôi.”
Gương mặt Tố Thu trưởng lão run rẩy, Phong Thiên bật cười hai tiếng, sau đó nói: “Dĩ nhiên còn đến xem công việc của mọi người, tiện thể tìm cho Tiểu Bạch của ta chút đồ ǎn."
Nói xong, có một con thú hoang nho nhỏ nhảy ra khỏi đũng quần của Phong Thiên.
Đây là một con khỉ tay dài cả người đen đen nhánh, có điều trông nó rất nhỏ, chỉ lớn khoảng một bàn tay.
Vừa nhảy ra, con khỉ đã kháng nghị với Phong Thiên, tay nó liên tục múa may.
Tổ Thu trưởng lão nói: “Phong Thiên công tử, thật sự không còn chuyện khác sao?”
Phong Thiên cười nói: “Chuyện khác sao? Nói có cũng có. Đầu tiên đến xem các người làm thế nào. Thứ hai là vì thứ này”
Phong Thiên chỉ vào bóng người bên trong, nói: “Người này chính là Cửu Thiên. Tôi tính được hắn đang ở đây, bà đã gặp hắn bao giờ chưa?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất