CHƯƠNG 1803 

Mí mắt Cửu Thiên hơi giật giật, cậu im lặng không nói gì. 

Tố Thu trưởng lão mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: “Rốt cuộc cậu tên là gì? Tôi biết Dạ Ảnh không phải tên thật của cậu. 

Cửu Thiên im lặng một lát rồi nói: “Tôi tên là gì không quan trọng. Bây giờ tôi là Dạ Ảnh 

Tố Thu trưởng lão nhìn vào mắt Cửu Thiên, nói: “Có vẻ cậu rất sợ tôi? Tôi là bạn cũ của sư phụ cậu. Cậu đâu cần phải đề phòng tôi như thế? Ngay cả tên cũng không muốn nói?” 

Cửu Thiên thản nhiên nói: “Bạn cũ của sư phụ sẽ không nghĩ cách muốn dồn tôi vào chỗ chết.” 

Ánh mắt Tố Thu trưởng lão trở nên sắc bén, Cửu Thiên không hề kém cạnh, cậu nhìn thẳng vào mắt bà ta. 

Tố Thu trưởng lão bỗng bật cười: “Cậu đang trách tôi bắt cậu giết người khác hay đang trách tôi để cậu tham dự vào cuộc tuyển chọn lần này của ma tu?” 

Cửu Thiên nói: “Tất cả” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Vậy cậu có muốn nghe tôi nói sao?” 

Cửu Thiên gật đầu, tự ngưng tụ gió thành một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nói: “Rửa tai lắng nghe” 

Tố Thu trưởng lão nhìn dáng vẻ của Cửu Thiên, ánh mắt bỗng hơi mơ màng. Trong mắt bà ta, dường như Cửu Thiên đang biến thành một người khác. 

Người nọ cũng xử lý mọi chuyện thản nhiên như vậy, không màng hơn thua, làm gì cũng rất bình tĩnh. 

Cũng khí phách hào hùng, tung hoành ngang dọc như vậy. 

“Giống, thật là rất giống!” 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Giống cái gì?” 

Tố Thu trưởng lão lập tức thu lại suy nghĩ, nói: “Cậu thật sự rất giống sư phụ mình. Có vẻ ông ta chọn cậu làm đệ tử, vì cậu cực kỳ giống ông ta lúc trước. 

Cửu Thiên nhíu chặt mày, không nói gì. 

Trong lòng âm thầm nói: “Mình và sư phụ giống nhau thế à? Sao mình lại không cảm thấy như thế nhỉ. 

Tố Thu trưởng lão thu vớt một chút cảm xúc, bà ta nói: “Dạ Ảnh, tôi biết trong mắt cậu, tôi chỉ là một ma tu không hơn không kém. Tôi tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn. Tôi muốn nói rằng cậu nghĩ tôi như vậy không hề sai. Quả thật bây giờ tôi là một ma tu, thế nhưng nếu cậu nghĩ tôi chỉ có như vậy thì cậu nhầm rồi, vì tôi không chỉ là một ma tu 

Cửu Thiên nói: “Trưởng lão, bà nói quá phức tạp. Có thể đơn giản một chút được không? Tôi muốn biết, sao bà phải bắt tôi đi giết người. Hơn nữa tại sao lại để tôi tham gia cuộc tuyển chọn gì đó. 

Tố Thu trưởng lão nói: “Vì tôi muốn xem thử, rốt cuộc cậu là người như thế nào. Tôi cho cậu dao găm để cậu đi giết chết Kình Thiên quốc chủ, chính vì muốn xem thử. Chỉ lần đó cũng đủ để tôi hiểu về cậu” 

Nói đến đây, Tố Thu trưởng lão dừng mộ chút rồi nói tiếp: “Nếu là những người trẻ tuổi khác, chẳng qua sẽ chỉ có một trong hai lựa chọn. Một là đâm chết người kia không thương tiếc để lĩnh thưởng, hai là từ chối luôn, thậm chí có khi còn rút vũ khí. Thế nhưng cách của cậu khiến tôi rất bất ngờ, cho đến lúc này tôi vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc cậu giả vờ hay thật sự bị đánh bại. Cách của cậu rất khôn ngoan” 

Cửu Thiên hiểu ra, gật đầu nói: “Hóa ra là thế, bà chỉ muốn thử tôi. Vậy nếu tôi giết người hoặc rút vũ khí thì sao. 

Tố Thu trưởng lão nói: “Nếu cậu rút vũ khí, vậy cậu sẽ chết rất thảm. Tôi sẽ không ra tay mà chỉ đứng nhìn cậu bị các ma tu khác cắn nuốt. Thế nhưng nếu cậu thật sự giết Kình Thiên quốc chủ, vậy tôi vẫn sẽ ban thưởng cho cậu, sau đó để cậu cút khỏi nước Kình Thiên, đến một nơi nguy hiểm khác để bán mạng. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ bị loạn đao phanh thây” 

Cửu Thiên cười to, nói: “Trưởng lão quả thật rất công bằng chính trực, đây mà là thái độ đối xử với đồ đệ của bạn cũ sao?” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Đúng vậy, tuy nhiên nói đúng hơn, đây là thái độ của tôi với tông chủ mới nhậm chức của Cửu Tiêu môn. Hoặc giãy giụa cầu sinh trong bước đường cùng, hoặc nhanh chóng trở thành một cường giả, hoặc chết sớm đỡ làm bẩn danh tiếng của Cửu Tiêu môn. Có thể cậu không biết, lúc trước khi Cửu Tiêu môn còn chưa sụp đổ, muốn kế thừa vị trí tông chủ phải trải qua tam tai chín kiếp. Không dũng cảm tài trí thì không được đăng vị. Kể cả sư phụ của cậu, lúc trước cũng phải vượt qua Thiên Đạo Hỗn Độn, mới có thể bất tử. Nếu không phải vì ông ta nghiên cứu cái gọi là khí võ hợp nhất, có lẽ bây giờ ông ta vẫn là một trong số cao thủ đứng đầu thiên hạ. 

Cửu Thiên nói: “Lý do này, miễn cưỡng thuyết phục được tôi, thế nhưng cũng chỉ miễn cưỡng mà thôi. 

Tố Thu trưởng lão nói: “Nếu tôi thật sự muốn giết cậu, vậy ngay khi nhận ra cậu, tôi đã có thể bảo tất cả ma tu ở đây bắt cậu. Có khi lúc này cái xác của cậu đã bị họ thải ra rồi. Chỉ với việc cậu một mình trà trộn vào trong đám ma tu cũng đủ để cậu chết hơn trăm lần ngàn lần. 

Cửu Thiên nhướng mày nói: “Tôi vốn là ma tu 

Tố Thu trưởng lão bật cười, cứ như nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười. 

“Cậu là ma tu? Đừng làm tôi cười chết. Trên đời này ai cũng có thể là ma tu. Mỗi cậu không thể! Cậu có biết lý do không?” 

Cửu Thiên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào mắt Tổ Thu trưởng lão. 

Tố Thu trưởng lão gắn từng chữ một: “Bởi vì cậu là đệ tử của Ngô Tân!” 

Cửu Thiên nói: “Chỉ đơn giản vậy sao?" 

Tổ Thu trưởng lão gật đầu nói: “Chỉ đơn giản như vậy. 

Hai người không nói gì, chỉ im lặng nhìn người kia. 

Sau một lúc lâu, Tố Thu trưởng lão nói tiếp: “Còn lý do tại sao tôi lại để cậu tham dự cuộc tuyển chọn của ma tu sao? Càng đơn giản, vì tu vi của cậu rất khá, khi làm chuyện kia, ngay cả tôi cũng bị lừa, vậy chắc chắn có thể đối phó với các trưởng lão khác, khiến họ coi cậu như nhân tài để bồi dưỡng. Hơn nữa tôi và cậu cũng có chút quan hệ sâu xa, nên nếu thích hợp tôi cũng muốn giúp đỡ cậu một chút. Cậu làm thuộc hạ của tôi, tôi cho cậu sức mạnh. Trong cuộc tuyển chọn này, tôi cũng muốn để cậu biết về tình 

cảnh bây giờ, đừng tưởng rằng ở trong tế đàn mới gặp nguy hiểm, thật ra ở ngoài cũng nguy hiểm không kém. Còn nữa, tôi cũng muốn xem thử sức mạnh của cậu, xem rốt 

cuộc Ngô Tân đã dạy được đệ tử thế nào. Cậu không làm tôi thất vọng cũng không khiến sư phụ mình mất mặt, tốt lắm!” 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Rất xin lỗi, tôi không có ý định làm thuộc hạ của bà” 

Tố Thu trưởng lão khẽ cười nói: “Tôi có nói là cho cậu lựa chọn sao? Cậu cảm thấy cậu còn lựa chọn nào khác à?” 

Sắc mặt Cửu Thiên tối sầm, hắn nói: “Tổ Thu trưởng lão. Sao bà cứ nhất quyết phải chọn tôi? Chẳng qua tôi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt đi nhầm đường đến nước Kình Thiên mà thôi. Chí ít trong mắt đại nhân vật như bà, tôi chẳng đáng nhắc đến. Trong số các ma tu, chắc chắn có hàng nghìn hàng vạn người đồng ý bán mạng cho bà, bà cũng không thiếu một người như tôi” 

Tố Thu trưởng lão nói: “Ố? Cậu còn muốn nói lý với tôi? À, đó là điểm khác biệt giữa cậu và Ngô Tân. Nếu là ông ta, có lẽ lúc này sẽ trở mặt luôn với tôi. Dạ Ảnh, có lẽ cậu chưa hiểu rõ, những lời tôi nói với cậu đều là mệnh lệnh. Không thể thương lượng hay sửa đổi bất cứ điều gì. Bất cứ ai nếu không hợp tác, trước mặt tôi cũng chỉ có một chữ chết. 

Trong mắt Tổ Thu trưởng lão lóe lên sát khí nhàn nhạt. 

Khi sát khí dừng trên người Cửu Thiên, ngay lúc ấy Cửu Thiên cảm thấy như máu trong người mình đều đã đông cứng. 

Hắn không biết hình dung loại sát khí này như thế nào. Ngay khi sát khí xuất hiện, hình như tất cả thiên địa chi lực, thiên địa đại đạo đều rút lui. 

Chỉ để lại một sợi sát khí lạnh lẽo càn quét khắp nơi. 

Chỉ trong nháy mắt, dù là canh khí hay sinh linh đại đạo, hoặc thế giới chi lực trong người Cửu Thiên đều bị áp chế. 

Sức mạnh đáng sợ! 

Trong đầu Cửu Thiên chỉ có bốn chữ này. 

Tổ Thu trưởng lão chậm rãi thu lại sát khí rồi nói: “Người khôn khéo sẽ quyết định thứ có lợi cho mình. Chỉ có kẻ ngu mới tự mình chuốc lấy cực khổ. Cậu có thể ở gian nhà 

trúc này trong ba tháng, ba tháng sau, tôi sẽ đưa cậu đi gặp cường giả thật sự của ma tu. Sống hay chết đều dựa vào suy nghĩ của cậu!” 

Nói xong, Tố Thu trưởng lão phất tay mở cửa gian nhà trúc, cứ như bên trong gian nhà trúc của bà ta lóe lên một tia sáng. Cuối cùng Tố Thu trưởng lão nói: “Tự giải quyết cẩn thận đi Dạ Ảnh. Bao giờ cậu định nói cho tôi tên thật, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp 

Tố Thu trưởng lão đứng dậy rời đi, bà ta mới đi một bước, cả người đã biến mất không dấu vết. 

Cửu Thiên thở phào, lúc này máu cả người mới vận chuyển như cũ. 

“Rốt cuộc bà ta là ai!” 

Cửu Thiên lẩm bẩm. 

Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp vang lên trong cơ thể của Cửu Thiên. 

“Chủ nhân vĩ đại, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn bà ta là ma tu. Có lẽ bà ta là trưởng lão của Đạo Tâm Ma Tông. 

Cửu Thiên lắc đầu nói: “Không, không đơn giản vậy đâu. Ta có thể cảm thấy bà ta đang cố gắng che giấu điều gì đó. Ta không biết rốt cuộc bà ta muốn giúp hay hại ta. Nếu giờ sư phụ ở đây thì tốt rồi, chí ít ta có thể hỏi xem rốt cuộc Tổ Thu này là người thế nào?” 

Vừa nói Cửu Thiên vừa đến cửa gian nhà trúc. 

Ngay khi nhìn vào bên trong, Cửu Thiên lập tức nhìn thấy một loạt kệ sách. 

“Nhiều sách quá!” 

Cửu Thiên khen ngợi. 

Sau khi bước vào bên trong, Cửu Thiên tiện tay lấy một quyển sách. 

Hắn quan sát cẩn thận, không ngờ bìa sách lại là: “Bí kíp Ma tu, Thiên Ma Giải Thể đại pháp!” 

Cửu Thiên mở một quyển khác, bất ngờ đó lại là Thiên Khôi Hạn Bạt quyết. 

Hết quyển này đến quyển khác, Cửu Thiên quan sát một lượt, tất cả đều là pháp quyết ma tu. 

Cửu Thiên ngẩn người nhìn tất cả, nói: “Nơi này chẳng lẽ là nhà kho chứa công pháp ma tu sao?” 

Hư ảnh của Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng chui ra, nó quan sát xung quanh rồi khen ngợi: “Đây đều là đồ tốt, đang tiếc chỉ hữu ích với ma tu. Chủ nhân vĩ đại, ngài không định tu luyện đấy chứ?” 

“Tu luyện?” 

eyJpdiI6IlB6R09FemJ3clRwSDNkK2xNaVF0UFE9PSIsInZhbHVlIjoidStiUE5VXC9WS3ZWM2d5N05MWlwvdERjWWNsQXJCU2l0RFFXWUhiTHRZSlc5TlwvWkVCODUrUnE0T1pxVlJEYUFhbTdUaU1xM3ZQcE9nN2lWbFZXNVpuTkxmUnE3aHNMOXd0QUNiNHZvbmJmdHdhSEZIcFdcL2dFcEdDck5XNGMyd3Y2YUlCWUdJamhEWlp0WFVHVHlrVTRQUkhOa0NvUGkxOElmaHJVTHRQMDFGZE1NM1Q0Wlp4QXRDSDcwc0tRWG9raG5Wa1Uzd1U3cXB1SXBZdVdZV0VIeWtqRkxQNUMyVkFaejU5OThQZDNOMlZaWks2STdNeTBrb0NXY0FRYkdvbmUiLCJtYWMiOiIzYzlkYjhhZTk3ODU5NTJlYmE5NjdjNjliNDkzMTYzYjJjMjVkNTY3ZmU5MjFjODcwMzc2Y2FjYzVkMDI5Y2ZiIn0=
eyJpdiI6IjEwbVNiMXNJV1wvcmduZEdUc2RENEh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InR0TzI0eDRrYks5KzVyK2EwbCt1bEVRSDIreEVhcVNTdjlrZG5hYjE2bVREVHZOYmpyNmw0SzA0YXhFUlY1R0RZazV5ZHA1OXMyY2NXVDBDdEZSRTkwZ1kzK0l5TFNlSU8wQ1RwbDc3bjNNRmU5MlRwc0NlVE5TT0p4dWtmV0V5ckh5b3pVRWs0VXRKSVFBMlwvd3JtU0tCQ1FTRDVmMGdtSDF1dzNpcmdiWnlZTDhoeFI5NDdaSHZBXC9nYnVqRFJBT0dvMmpSMldKUnQ0bUozQlV5SWwxamhZY2QyNTNOU3ZZcGlWRXF3cVN6ajJYTEFjMHJuTnlkekdrdXpZQmpCRkcwM3pBa0loMmR6QjhtdW1yRGlwcHNvQUkxQVNibEUwU090bGdKVmNtK3FIU2thM0t3bW1jUElRVElTK0xEcm05RVVkN1BmUmFmdVdza3BLUnhzYkdnOHlCWUNqTlZzTGJZNVhlU2dqbjB3PSIsIm1hYyI6ImNkZWNlZmRkZTg4N2JhNzE0NmY3OGMwZTVkMTkwZTg0NDU3MDA5ZWVjZTMzN2E1M2Y1Y2UxMWNmYjA5ZjczNDQifQ==

Bỗng nhiên, Cửu Thiên nhếch miệng cười, nói: “Đã vào núi kho báu làm gì có chuyện về tay không? Ta luyện thì sao?”

Ads
';
Advertisement
x