CHƯƠNG 1802 

Canh khí bốc hơi, áo giáp bao phủ cả người, Cửu Thiên cảm thấy xém chút nữa cả người hắn đã bị lửa âm dương thiêu cháy. 

Canh khí di chuyển liên tục, cố gắng chống đỡ lửa âm dương. 

Tuy rằng miễn cưỡng có thể chống đỡ được, trên người Cửu Thiên cũng bắt đầu tỏa ra mùi thơm của thịt nướng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn có thể chặn được. 

Với tu vi Thiên Cương mà hắn cũng có thể chống đỡ lửa âm dương mạnh mẽ như vậy, ngay cả vài vị trưởng lão đang quan sát trên trời cũng phải thầm gật đầu. 

Sau khi ngọn lửa biến mất, có rất ít người còn có thể đứng dậy. 

Liếc mắt một lượt, chỉ còn dư khoảng mười mấy ma tu còn sống. 

Trên người họ đều đầm đìa máu, chẳng ai ngoại lệ. Họ bắt đầu nhanh chóng hồi phục cơ thể. 

Ngay sau đó, những cục đá bắn ra ngoài lại bay về, tập hợp thành dáng vẻ của con rùa đá. 

Cảnh tượng như thế thật sự khiến những người này cảm thấy tuyệt vọng. 

Mà lúc này mặt đất bắt đầu nhanh chóng vỡ vụn. 

Ầm! Ầm! Ầm! 

Vô số hắc khí lao ra khỏi mặt đất, một ma tu ngãai xuống đất không thể di chuyển lập tức bị hắc khí quấn chặt. Bỗng nhiên hắc khí kéo hắn ta xuống lòng đất, hắn ta còn chưa kịp gào thét thì hơi thở đã biến mất không dấu vết. 

Mấy ma tu khác bắt đầu sợ hãi, cả người run rẩy. 

Lấy kiếm sẽ chết, mà không lấy kiếm cũng chết. 

Một người người đàn ông cao lớn khua tròn thanh Viên Nguyệt loan đao, hét lên: “Đến đây. Con thú hoang đáng chết, đến đánh một trận với ông đây. Ma tướng phụ thể, long hồn huyết thân!” 

Cơ thể người đàn ông nhanh chóng trở nên cao lớn, gần như chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã to cao gấp trăm lần. 

Bỗng nhiên hắc khí xung quanh như bị thu hút, tất cả đều lao về phía hắn ta. 

Người đàn ông cao lớn vừa chém Viên Nguyệt loan đao, đã ngay lập tức bị hắc khí quấn quanh, tiếp theo đó cả đao lẫn người đều bị túm chặt. 

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, cơ thể của hắn ta nhanh chóng thu nhỏ. Cửu Thiên nhìn thấy, ngay khi hắn ta chạm vào hắc khí, chợt trở nên ngây dại, hoàn toàn mất khả năng chống trả! 

Những ma tu khác vội vàng tránh xa chỗ hắn ta, họ bắt đầu liều chết tấn công vào các bức tường xung quanh, điên cuồng tấn công mọi nơi trong tế đàn, thậm chí liều mạng bay lên bầu trời. 

Chẳng cần nghi ngờ, những hành động này đều phí công. 

Trên bầu trời, trưởng lão Tổ Thu nhìn đám ma tu sắp phát điên, thờ ơ nói: “Cặn bã, đều là một đám cặn bã. 

Bán Diện Nhân nói: “Với đám phế vật này, mãi mãi chúng ta không thể chiến thắng mấy lão già chỉ biết ra vẻ kia. 

Mười trưởng lão ma tu, đều nhìn về phía người còn bình tĩnh duy nhất ở trong tế đàn. 

Đó là Cửu Thiên đang cầm trọng kiếm Vô Phong! 

Ánh mắt Cửu Thiên hơi lạnh lùng, lúc này hắn nhanh chóng đi về phía rùa đá. 

Những ma tu khác còn đang làm việc vô ích, thế nhưng Cửu Thiên lại đi đến trước mặt rùa đá, trong mắt nó vẫn hiện ra hai màu đen trắng. 

Cửu Thiên nói: “Ta biết, ngươi không còn sức mạnh!” 

Nói xong, Cửu Thiên rút ma kiếm trên mai rùa đá! 

Lòng bàn tay hắn bao phủ một lớp canh khí, tuy đang nắm chặt thanh kiếm, thế nhưng thật ra da của Cửu Thiên không hề chạm vào ma kiếm! 

Gần như trong nháy mắt, Cửu Thiên cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ, điên cuồng và hỗn loạn truyền đến từ trong ma kiếm. 

Ngay sau đó, Cửu Thiên cảm thấy như khí huyết đảo ngược. 

Trên trán Cửu Thiên nảy gân xanh, hắn từ từ rút ma kiếm ra khỏi rùa đá. Thế giới chi lực trong cơ thể cũng bắt đầu tự động vận chuyển. 

Cửu Thiên dùng sinh linh đại đạo và Lão Cửu liều mạng giúp hắn đè nén hỗn loạn. 

Sau khi Cửu Thiên rút nốt đoạn kiếm cuối cùng ra khỏi rùa đá, bỗng nhiên rùa đá rơi lả tả đầy đất. Lần này nó đã hoàn toàn biến thành một cục đá. 

Thấy cảnh này, ma tu xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên. 

Vốn dĩ họ cho rằng không thể rút thanh ma kiếm này nên mới từ bỏ ý định. 

Nhưng lúc này, khi thấy Cửu Thiên đã thành công, trong mắt họ lập tức lóe lên ánh sáng hung ác, tấn công Cửu Thiên. 

Cửu Thiên chỉ thản nhiên ngẩng đầu nhìn họ, không buồn nhúc nhích. 

Khi thấy họ sắp lao đến trước mặt Cửu Thiên, vài sợi hắc khí điên cuồng chui ra khỏi lòng đất, bao phủ tất cả. 

Cả tế đàn chỉ còn lại một mình Cửu Thiên. 

Tất cả hắc khí có vẻ đều sợ hãi Cửu Thiên, chúng tự né tránh hắn. 

Cửu Thiên nhìn thanh ma kiếm trong tay, sau đó quay sang nhìn những sợi hắc khí kia, cười nói: “Không phải ngươi sợ ta mà sợ nó đúng không?” 

Hắc khí xung quanh liên tục lướt qua người hắn, lúc này Cửu Thiên trông thấy một cánh tay bạch tuộc to lớn màu tím chuigi ra khỏi mặt đất. 

Cánh tay này liên tục phóng hắc khí ra bên ngoài, hóa ra thứ gây ra tất cả lại chỉ là một cánh tay bạch tuộc. 

Đây chắc chắn không phải cơ thể thật sự của hư thú, khó có thể tưởng tượng rốt cuộc hư thú thật sự lớn đến mức nào. 

Tất cả xác chết và máu me xung quanh đều bị hắc khí quét sạch. 

Có vẻ không cảm nhận được thứ gì có thể cắn nuốt, nên cánh tay bạch tuộc từ từ rụt về, hắc khí cũng dần biến mất. 

Tất cả quay lại như ban đầu, Cửu Thiên thở phào, cuối cùng nguy cơ này cũng hóa giải. 

Nhưng hắn vẫn không dám vứt thanh ma kiếm kia, dù cho ma kiếm khiến hắn cảm thấy khó chịu. 

Vèo! Vèo! Vèo! 

Mười bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Cửu Thiên, cánh cửa đen kịt xung quanh cũng mở rộng. 

“Làm tốt lắm!” 

Đập vào mắt Cửu Thiên là bóng người của trưởng lão Tổ Thu. 

Cửu Thiên nhìn mười người xung quanh, hỏi khẽ: “Vị trưởng lão nào có thể giải thích giúp tôi một chút, rốt cuộc chuyện này là sao?” 

Lão giả râu quai nón nói: “Rất đơn giản. Đây là một bài kiểm tra, cậu đủ tư cách. 

Cửu Thiên nói: “Tôi không biết tại sao lại kiểm tra, tôi chỉ biết hôm nay có người gọi tôi đến đây, sau khi đến xém chút nữa tôi cũng mất mạng” 

“Nhưng cậu chưa chết, còn qua cửa thuận lợi.” 

Lão thái bà một mắt nở nụ cười u ám. 

Bán Diện Nhân cười quan sát Cửu Thiên thêm mấy lần rồi nói: “Hy vọng biểu hiện tiếp theo của cậu sẽ càng tốt hơn. Trưởng lão Tổ Thu, hắn là người của bà, bà giải thích cho hắn đi” 

Nói xong, chín vị trưởng lão mỉm cười biến mất, chỉ còn lại trưởng lão Tổ Thu. 

Trưởng lão Tổ Thu nhìn Cửu Thiên, nói: “Chắc chắn cậu có rất nhiều thứ muốn hỏi tôi” 

Cửu Thiên nói: “Tôi có thể hỏi không?” 

Trưởng lão Tổ Thu gật đầu nói: “Dĩ nhiên được rồi. Tuy nhiên không phải ở đây!” 

Nói xong, trưởng lão Tố Thu kéo vạt áo Cửu Thiên. 

Ngay sau đó, Cửu Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng. 

Trong chớp mắt, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, trước mặt Cửu Thiên rõ ràng là một gian nhà trúc. 

Thanh lịch, vắng vẻ, yên tĩnh. 

Trưởng lão Tổ Thu ngồi xuống chiếc ghế đằng trước gian nhà trúc, mỉm cười nhìn Cửu Thiên, nói: “Giờ nói được rồi. Đệ tử Ngô Tân, đệ tử của một người quen cũ, cậu muốn hỏi điều gì?” 

Cửu Thiên nhíume mày nói: “Bà đã biết thân phận của tôi từ trước?” 

eyJpdiI6Ik5CTW9pUTlObVZZd0k3V2xGT05Kc0E9PSIsInZhbHVlIjoiOGVWdDBFUGlBR2hRUlFCVzJiaW1cL29qUHZiYUJMS1pZOHZmRUpLWmc1cXpkZGkyVDRaeXVZN1wvZlJQcVA1WTlRYlVPZEVnbHRBb05EY2twc09BWFpzWGlCSEN6Zm1jNENnZ2xsWWg1dnFwYTVpMnhRN2VCV3MxNWxcL3lSQjliUkxFNGV5Qk9cL1NBTGR3RE1sK2VBd09WR3pha0ZtcEV2enliejQ1WXRhUFdcL1k3c0drRHYzcWtaTzVcLzZYUm9zb3BsZzEzSldvOFNldkI2N25CQWlxK252N0N0TVwvaDRsOW5XWDRLcVVVSk43aWtkelpwTVJMbXdjYldFZWhxUWZodmxGTjVBTWZ6QllFeDFzNlBqZEl0VStIM0FPZ1dKV1RpQ3BpbUdjdndJWVZpY0pFQkJvYUwrS00xUWt0UFVya0JuajdHSzZucFdhOFRMS3pva052RWtVY1NPMHNrSDhVTHFvSmtkUTdhN1NnTnBCdlFiU09HMFY2XC9LYkR6ZksyN1hBUFwvTXFmdlh6K2lNXC9XbjAxV2JtQTJhd0ZCZ3pKUjdPWmtpczJPZGRVMVhEYkFtZFg4dWN0ZW9jMGJ0RmpcL3hiTDNoaHgzYVNhTEc4QjRZVFltbnBzOEhTTFFzYWw1WURzT1M0NzJ0Nzg4Um01TlhnaVN5OEVFWDVTb1ByYmlzOXJldHR6VTR1WU9cL1MydVFqMHBZK1NGTFpuRUIxRUZlQld4RXZRakppQmpFWTZMcFJRamJxaUo0T0MzV0RxM0puTmhUVWlsY3Nnb29hT01QbTVcL0FPcTdCSDkzZXVJUTNmREdGZlRKcjdiNjQ5VzV0RzZGdDMzNlpNVXZhckUzTTdLUmtOdmliTzltd1ZEYis0bVlRdVJBR01UdW1HeXViaW0ybndhTWxQbUs4PSIsIm1hYyI6ImFhOWZiOTM4NzQ2MWU5YjE4NGQzZDNiYjRjZmU1N2JiNDI1ZjRkNWMxZTkwMjE0OTY1YTc4YjUwNDBmM2UzM2UifQ==
eyJpdiI6InBkZ041NEFYUTRtVjhMWHQ5dUVjekE9PSIsInZhbHVlIjoiVitpb0VKR0Z2YXBtenc4M3JMd2c1bHFPbVkzN3RwNkxzYnBDQkNwbWpvdkVhN2xOdVQ0STl1NnFGbHpKaG1lUlh5elhUSUlXK0hZbkM0eW5na3Q0dm0xSVgyMTlJdlwvZ0ZReG5oSVBKcUU1RU1SVEhMNithb1lTdGZUMlhHQmhVUzN2a3ZmTTZlUk92SXE0UEFyOHlnQT09IiwibWFjIjoiZGUwNjM4ZjRlNDQ3NDM2MTg0YTRmYTJmNTE0ZDRmOWY2Mzc0N2IwY2U2ODc4YzA0NjQ4ZDFhYzM4MDY4ZThjMCJ9

Tố Thu cười nói: “Vì cậu là đệ tử của Ngô Tân, bởi vì cậu là tông chủ mới nhậm chức của Cửu Tiêu môn!”

Ads
';
Advertisement
x