CHƯƠNG 1801
Ầm!
Hư thú bên dưới bỗng gầm lên giận dữ, nó đánh mạnh xuống đất.
Nền đất xuất hiện vết nứt như mạng nhện, nhanh chóng lan ra xung quanh. Nhìn cảnh đó, có lẽ mặt đất không thể chịu nổi mấy lần!
Cửu Thiên chưa bao giờ nghe nói đến hư thú, thế nhưng lấy đầu gối nghĩ cũng biết, chắc chắn con thú hoang này mạnh đến đáng sợ.
Trong nháy mắt, ma tu xung quanh cũng bắt đầu ra tay.
Họ lao về phía ma kiếm, ngay sau đó họ vọt đến trước ma kiếm, định giơ tay túm lấy nó!
Cửu Thiên không di chuyển, hắn chỉ đúng đằng xa quan sát.
Giờ vẫn chưa đến thời điểm thích hợp để hắn ra tay, chuyện càng khẩn cấp, càng phải bình tĩnh.
Chắc chắn người đầu tiên lấy được ma kiếm sẽ trở thành đích ngắm cho mọi người.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên nhận ra hắn nghĩ sai rồi.
Vì ma tu đầu tiên chạm vào ma kiếm bỗng gào thét thảm thiết.
Ngay sau đó, cả người hắn ta cứ như vừa chạm vào loại độc đáng sợ nhất thiên hạ, cơ thể hắn ta nhanh chóng sưng vù, chảy mủ, sau đó nổ tung.
Máu loãng văng khắp nơi, những ma tu khác đang định đi cướp ma kiếm cũng lập tức dừng bước.
Trên đỉnh đầu của họ, ngay ở khoảng không mà mấy người Cửu Thiên không nhìn hay nghe thấy, mấy vị trưởng lão bật cười rất to.
“Nổ rồi! Thằng nhãi này ngu ngốc đến mức nào, bị nổ đến mức chẳng còn xác hay hồn. “Đây là kết cục của kẻ ngu dốt. Kiếp sau phải nhớ, làm người đừng làm kẻ ngu dốt!”
Vài vị trưởng lão cười như rất vui vẻ.
Cứ như vừa nổ trước mặt họ không phải người sống, mà chỉ là một đợt pháo hoa.
Họ nhìn về phía tế đàn, ánh mắt khi nhìn đám ma tu này hoàn toàn không phải ánh mắt khi thấy con người, mà cứ như loài người đang quan sát mấy con kiến đánh nhau. Giống hệt như lời họ vừa mới nói.
Trong mắt họ, những kẻ trong tế đàn chẳng qua chỉ là một đám sâu bọ.
Ngay lúc ấy, đám ma tu trong tế đàn chẳng biết phải làm gì.
Lấy kiếm sẽ chết, mà cứ chờ chỉ sợ cũng chết.
Mấy người này nhìn nhau. Cuối cùng một bóng đen lao ra, cả người hắn ta bốc lên sức mạnh màu xanh, chỉ trong nháy mắt hắn ta đã hóa thành một bàn tay khổng lồ, cầm thanh ma kiếm.
Những ma tu khác thấy cảnh này, lập tức ánh mắt sáng ngời.
Đúng vậy, không cần tiếp xúc trực tiếp với nó chẳng phải là được rồi hay sao.
Bàn tay khổng lồ nhấc thanh ma kiếm lên, thế nhưng đúng lúc này, con rùa đá bên dưới ma kiếm lại cử động.
Rùa đen quay đầu nhìn tên ma tu kia, hai mắt nó chuyển sang hai màu đen trắng, khí thế cả người bỗng nhiên tăng vọt.
Tên ma tu này sợ ngẩn người, sức mạnh quanh người hắn bỗng hóa thành huyết quang đậm đặc, hơn nữa hắn ta còn giơ tay triệu hồi hơn mười con rối chắn đằng trước.
Ngay lúc ấy, ánh sáng trắng đen trong mắt rùa đen chợt biến mất, nó há mồm phun lửa.
Ngọn lửa này cũng có hai màu trắng đen, con ngươi Cửu Thiên lập tức co rụt.
Lửa Âm Dương!
"A!"
Tên ma tu gào lên thảm thiết, chỉ trong nháy mắt ma khí trên người hắn ta đã bị đốt trụi.
Trong vòng vài hơi thở, tên ma tu này gần như đã bị đốt cháy không còn thứ gì dù chỉ là một mảnh vụn!
Nhưng sẽ chẳng có ai tiếc thương cho hắn ta, những ma tu khác thấy vậy vội vàng lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với con rùa đá này.
Sau khi làm xong tất cả, rùa đen lại trở về như lúc đầu.
Cứ như nó chỉ tấn công người muốn cướp ma kiếm!
Cửu Thiên nhìn con rùa đen cao vài chục trượng, mày nhíu chặt.
Con rùa đen này chắc chắn có thể sánh ngang với cao thủ võ tôn, mà trong đám ma tu này e rằng chẳng có ai là tôn giả. Cùng lắm cũng chỉ có cao thủ Thiên Cương.
Cửu Thiên thấy vô cùng phiền phức. Chẳng lẽ đây là trò chơi của các trưởng lão ma tu.
Mục đích là để cho họ chết trong tuyệt vọng?
Cửu Thiên thầm nắm chặt tay, cố gắng kìm nén suy nghĩ này.
Không thể nào!
Ma tu sẽ không chơi trò chơi xa xỉ như vậy, mỗi mạng người ở đây đều tương đương với đội quân trung thành của ma tu!
Kể cả thế lực nào mạnh trong thiên hạ, cũng không thể tùy tiện vứt bỏ tính mạng của hàng trăm cường giả nhập đạo.
Chắc chắn các trưởng lão ma tu có mục đích khác, Cửu Thiên híp mắt.
Lúc này, điều duy nhất hắn có thể nhận ra là các trưởng lão ma tu đang muốn chọn một ai đó trong số họ.
Vậy rốt cuộc là vì sao?
Từ từ, ma tu vừa mới chết dùng sức mạnh gì?
Cửu Thiên bỗng nhớ ra điều gì đó, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ.
Sức mạnh màu xanh, phong chi lực!
Không phải ma khí!
Chẳng lẽ...
Cửu Thiên lập tức quay sang nhìn các ma tu khác, gần như tất cả các ma tu xung quanh Cửu Thiên đều lóe lên ánh sáng chứ không phải ma khí. Thế nhưng ẩn giấu dưới ánh sáng ngũ hành đó chắc chắn là sức mạnh của ma tu.
“Hiểu rồi!”
Cửu Thiên nói thầm, hắn mỉm cười sau đó đột nhiên đánh một quyền cách không về phía rùa đen. Dòng khí mạnh mẽ đập lên mai rùa đen, đồng thời trên người hắn phát ra ánh sáng kim quang nhàn nhạt.
“Mọi người cùng lên, xử lý con rùa đen này đã!”
Cửu Thiên gào lên.
Lập tức, tất cả ma tu xung quanh đều lao về phía con rùa đen.
Chỉ mỗi người ra tay đầu tiên là Cửu Thiên vẫn đứng đó không nhúc nhích.
“Thằng nhóc!”
Trên bầu trời, một lão giả râu quai nón râu, gật đầu nói: “Đầu óc nhanh nhẹn, đủ mưu kế, tôi thích thằng nhóc này”
Một lão bà khác mặc quần áo đỏ, chỉ có một con mắt nói: “Sức mạnh trên người hắn có mùi vị của sự chính trực!”
Mọi người nhìn về phía trưởng lão Tố Thu.
Trưởng lão Tố Thu cười nhạt, nói: “Đúng vậy, tôi đã cưỡng chế truyền thừa sức mạnh của Kình Thiên quốc chủ. Thằng nhóc này là người có ngộ tính tốt nhất”
Bán Diện Nhân nói: “Đúng vậy, trước hết cứ xem hắn có sống sót được không đã”
Trong tế đàn, đám ma tu và rùa đen đang đánh nhau túi bụi.
Lửa Âm Dương phun liên tục như chẳng cần tiền, tạo thành một bức tường lửa xung quanh.
Hàng trăm tên ma tu liên tục tấn công rùa đá, cùng lúc đó còn có kẻ nhanh trí lén lút định rút ma kiếm.
Cửu Thiên vẫn đứng bên cạnh quan sát, không tham gia.
Âm!
Bống nhiên mặt đất hoàn toàn vỡ vụn, Cửu Thiên vội vàng nhảy sang một bên, cùng lúc đó hắn cũng rút trọng kiếm Vô Phong.
Cương khí trên người điên cuồng tăng vọt, lúc này Tiểu Hắc đang nghỉ ngơi trên thắt lưng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức bám vào hắn.
Xung quanh liên tục xuất hiện những sợi hắc khí.
Những sợi hắc khí này trông có vẻ yếu ớt, thế nhưng trông giống hệt xúc tu bạch tuộc màu đen, còn lắc lư không ngừng.
Trong lòng Cửu Thiên thầm hỏi: “Lão Cửu, ngươi từng nghe nói đến hư thú chưa?”
Cửu Long huyền cung tháp lập tức trả lời: “Biết chứ, hư thú chính là thú thôn phệ, nó có thể cắn nuốt vạn vật. Càng cắn nuốt nhiều nó càng mạnh, cuối cùng cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.
Cửu Thiên lại nói to: “Mạnh thế sao? Chẳng lẽ nó không sợ thứ gì sao?”
Cửu Long huyền cung tháp nhanh chóng trả lời: “Không biết, hư thú là thú hoang trong truyền thuyết. Chủ nhân vĩ đại, mau chạy đi!”
Cửu Thiên thầm cắn răng, thế nhưng đúng lúc này, đằng sau lại vang lên tiếng thét gào thảm thiết.
Cửu Thiên quay đầu lại, hắn lập tức trông thấy con rùa đá kia đột nhiên nứt vỡ, cùng lúc đó lửa âm dương đáng sợ càn quét tất cả mọi nơi.
“Phòng thủ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất