CHƯƠNG 1776
Công tử nhà giàu tươi vui vẻ, vung tay là ném ra một đầu thú vàng. Những linh thú này vậy mà ôm vàng còn cung kính hành lễ.
Vừa ngồi xuống, bên cạnh có mấy con linh thú tai thỏ to màu trắng, đáng yêu nhìn Cửu Thiên. Dường như đang hỏi, khách quan ngài có yêu cầu gì không? Cửu Thiên suy nghĩ rồi nói: “Cho ta ít đồ ăn.
Ngay lập tức, thỏ tai to phẩy tai bay đi, không lâu sau thì cầm tới cho Cửu Thiên một đống đồ ăn, thật sự phải nói là một đống chất như núi.
Cửu Thiên học theo người khác, ném vài viên đan dược không có giá trị cho những con thỏ này.
Linh thú tai to nhận lấy đan dược, lập tức vui mừng phát ra tiếng chít chít, sau đó Cửu Thiên bèn nhìn thấy một đống thỏ ở bên cạnh lao tới.
Ánh mắt con nào con đấy đỏ ngầu, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn.
Nhưng lúc này Tiểu Hắc có hơi bất mãn, nó khẽ phát ra một tiếng rồng gầm, lập tức dọa đám thỏ chạy hết.
Cửu Thiên cười nói: “Những linh thú này thật là thú vị”
Ánh mắt quét xung quanh, Cửu Thiên nói: “Anh Nam Cung, phòng bình thường của anh ở đâu?”
Nam Cung Lệ lên tiếng: “Phía trên bên trái, ghế rồng tử kim đó, chính là chỗ ngồi của tôi.
Cửu Thiên nhìn về phía trên bên trái, một ánh mắt thì tìm thấy ghế rồng tử kim mà Nam Cung Lệ nói.
Hết cách, chiếc ghế này thật sự quá gây sự chú ý.
Đó là một con rồng tử kim thật sự!
Thân rồng như ghế, hai cánh giang ra, độc chiếm vị trí tốt nhất.
Ở bên cạnh, các ghế khác đều cách xa chiếc ghế này.
Ở xung quanh còn có long lực như sương mù, hơi che phủ nó. Giống như tự thành một khoảng không gian.
Lúc này, trên ghế rồng tử kim, Đại hoàng tử anh tuấn đó thật sự ngồi ở đó.
Trên mặt nở nụ cười cuồng dã, vừa xoa tay vừa nói: “Cái tiếp theo, cái tiếp theo. Còn có đồ tốt gì lấy ra hết đi. Ta không thiếu tiền, không hề thiếu tiền, chỉ sầu làm sao tiêu tiền. Có câu tiêu hết tiền rồi sẽ có lại được, ai kêu ta là phú nhị đại”
Cửu Thiên nhìn cách làm của hắn ta, khẽ cười nói: “Anh Nam Cung. Đây chính là dáng vẻ lúc bình thường của anh à? Đường đường là Đại hoàng tử của nước Kình Thiên lại nói mình là phú nhị đại, không phù hợp nhỉ?”
Nam Cung Lệ trầm mặc một lúc, mãi sau mới đáp: “Tôi rất muốn nói với anh, bình thường tôi không phải như vậy. Đáng chết, tên này học tôi khá giống, học không sai một từ so với châm ngôn của tôi. Thì ra tôi ở trong mắt của người khác là dáng vẻ này. Tôi muốn qua đó bóp chết hắn!”
Cửu Thiên nói: “Ừ, muốn bóp chết bản thân mất mặt lúc trước, là biểu hiện của sự trưởng thành. Anh Nam Cung, lát nữa tôi sẽ cho anh cơ hội bóp chết hắn.
Nam Cung Lệ nói: “Anh Cửu Thiên, anh rốt cuộc muốn làm như nào? Nói với tôi được không, đừng chơi kiểu cao thâm khó dò như này, tôi thật sự có hơi sợ anh lại bịp tôi. Cửu Thiên thở dài một tiếng, nói: “Được rồi. Nói với anh cũng không sao. Tôi luyện anh thành dáng vẻ này, thật ra là để làm tê liệt tai mắt của Tứ hoàng tử. Khi tôi đang luyện hóa anh, hắn chắc chắn đã phái người ở bên cạnh nhìn. Như vậy hắn sẽ tưởng tôi thật sự là ma tu, luyện hóa anh triệt để. Nhưng thật ra tôi chỉ luyện phần lớn số xương của anh, dù sao sau khi anh bị dính ma thủy, cơ thể xương cốt đó về cơ bản là không dùng được nữa rồi.
Nam Cung Lệ nói: “Cái này tôi hiểu sơ sơ rồi. Vậy tại sao lại luyện tôi thành hình dáng này? Anh lại định làm gì tên hàng giả này?”
Cửu Thiên nói: “Bởi vì định biến tên hàng giả này thành hàng thật. Anh Nam Cung, anh từng nghe nói tới đoạt xá chưa?”
Nam Cung Lệ kinh ngạc nói: “Anh Cửu Thiên. Anh là định ra tay với tên hàng giả này sao?”
Cửu Thiên nói: “Phải. Anh muốn tìm lại thân phận, cách này là không tệ. Tôi sẽ bắt tên hàng giả này, sau đó diệt thức hải của hắn, đoạt đi thần hồn của hắn. Anh thì sẽ đoạt xá
hắn, có được cơ thể của hắn, mọi thứ không phải giải quyết được rồi sao? Anh có thể tiếp tục làm Đại hoàng tử của anh rồi”
Nam Cung Lê kích động nói: “Thì ra là vậy. Vậy nên anh mới luyện tôi giống đan dược là định để hắn nuốt tôi nhỉ?”
Cửu Thiên nói: “Không sai, chính là như vậy. Chỉ là không biết đoạt xá có thể thành công không. Nếu không thể thành công, tôi lại tìm quả chi đạo đó của anh. Dù sao chỉ cần thần hồn của anh không bị tiêu diệt, chắc sẽ không chết. Công pháp của anh thật sự rất đặc biệt”
Nam Cung Lệ đắc ý nói: “Đương nhiên. Hạo Nhiên Khí Quyết của Nam Cung gia chúng tôi là một trong những công pháp đứng đầu thiên hạ. Anh Cửu Thiên, đại ơn không gì đền đáp, nếu chuyện này thành công, cả nước Kình Thiên đều nợ anh một ân tình lớn”
Cửu Thiên nói: “Tôi cũng là giúp chính mình mà thôi. Anh lấy lại thân phận Đại hoàng tử, giúp tôi tra rõ những ma tu này rốt cuộc muốn làm cái gì. Tôi cứ cảm thấy có chút bất an, giống như có chuyện rất lớn gì đó sẽ xảy ra. Thật ra tôi không phải là người coi thiên hạ là trách nhiệm của mình, nhưng tôi cảm thấy lần này tôi không tránh được.
Nam Cung Lệ nói: “Trực giác của cường giả ư? Anh Cửu Thiên, anh mới có tu vi gì, vậy mà đã bắt đầu có trực giác của cường giả rồi? Lẽ nào anh đã ngộ được đại đạo vô thượng trong thiên hạ sao?”
Cửu Thiên cười nói: “Đúng thế, vậy nên chúng ta không thể đi tìm hắn, mà phải để hắn tự tìm tới chúng ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất