CHƯƠNG 1777
“Quả Vong Ưu, ngửi nó có thể cảm thiên đạo, ăn nó có thể ngộ âm dương”
Giọng nữ trong trẻo vang vọng khắp chỗ bán đấu giá.
Ngay lập tức một đám người bắt đầu hô giá.
Người của nước Kình Thiên không chỉ cao to, giọng cũng lớn. Vậy nên bọn họ ra giá, đó đều là đang gào giọng.
Tiếng hét vang không dứt bên tai!
Bỗng nhiên, trên ghế rồng tử kim, “Đại hoàng tử” đanh giọng nói: “Cái này ta lấy, ta trả một viên tiên đan!”
Hắn vừa mở miệng, những người khác ở xung quanh không lên tiếng nữa.
Rõ ràng người tới đây đều là khách thường xuyên, đâu có ai không biết Nam Cung Lệ, điện hạ lêu lổng có tiếng.
Ngay lập tức, một đám người ở bên cạnh cười nói: “Điện hạ đã lên tiếng, chúng ta không tranh nữa.
“Đại hoàng tử” cười nói: “Các người có thể tranh sao? Nhưng tranh tới cuối cùng, không đủ tiền thì đừng trách ta”
Mọi người cười lớn tiếng, bầu không khí trông như hòa hợp.
Nhưng ở bên cạnh Cửu Thiên, một cô gái che miệng cười nói: “Đây chính là điện hạ phá của trong truyền thuyết à, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt thì hơn xa nghe danh!”
Ở bên cạnh, một người khác nói: “Phải đó. May mà bệ hạ anh minh, không lập trữ quân. Nếu không với cái đức hạnh này của đại điện hạ, đâu có dáng vẻ của quân vương, chỉ tổ hại nước hại dân thôi.
Cửu Thiên yên lặng lắng nghe, Nam Cung Lệ lại thở dài một tiếng, nói: “Điện hạ phá của. Thì ra tôi còn có danh hiệu như này. Nực cười, nực cười, tôi còn luôn cho rằng tôi làm không sai. Tôi luôn rất yêu dân”
Cửu Thiên cười nói: “Anh Nam Cung. Không cần đau lòng, bây giờ anh không phải đã biết người đời nhìn như nào về anh rồi hay sao? Sau này anh sẽ rõ nên làm như nào.
Nam Cung Lệ trầm mặc không nói.
Cửu Thiên bỗng họ khẽ một tiếng, lớn giọng nói: “Tôi cũng trả một viên tiên đan, cộng thêm một viên tinh thạch”
Giọng nói của Cửu Thiên thật ra không lớn, nhưng trong nháy mắt khiến tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Đại hoàng tử” cũng hơi nhíu mày, nói: “Hiếm khí có người cạnh tranh giá với ta. Được, vậy ta trả hai viên tiên đan!”
“Đại hoàng tử” nói xong thì khiêu khích liếc nhìn Cửu Thiên, ý đó chính là có giỏi thì tới, chúng ta so xem rốt cuộc ai có giàu hơn. Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Hai viên tiên đan cộng thêm một viên tinh thạch”
Cửu Thiên ngẩng đầu, không tỏ ra yếu thế liếc nhìn “Đại hoàng tử”, còn nhếch miệng cười.
Dáng vẻ này giống như đang nói.
Hoàng gia các người ghê gớm lắm sao?
“Mười viên!”
Giọng điệu của “Đại hoàng tử” đã có chút không vui.
Cửu Thiên vẫn thản nhiên nói: “Mười viên tiên đan cộng thêm một viên tinh thạch”
Nghịch viên ngọc trong tay, Cửu Thiên trưng ra dáng vẻ cố ý gây sự.
Những người xung quanh đã không dám lên tiếng nữa, đều nhìn Cửu Thiên như nhìn kẻ điên.
Ở trong thành Kình Thiên, đắc tội với Đại hoàng tử của nước Kình Thiên. Đây không phải là đều có bệnh thì đầu có phân.
Đặc biệt là tên mạp dẫn Cửu Thiên đi vào, trên mặt sắp đổ mồ hôi. Hắn ta không biết thân phận thật sự của “Đại hoàng tử”. Hắn ta chỉ biết người mà người đó dẫn vào là ma
tu.
Trên người đổ mồ hôi lạnh, tên mập đã không ngồi được nữa. Hắn ta chỉ là một chấp sự nhỏ tới thư giãn, việc gì phải quậy vũng nước đục này.
Một bên là “Đại hoàng tử”, một bên là sứ giả của phân đường 33. Người nào hắn ta cũng không đắc tội nổi.
Cửu Thiên nói: “Mua đồ thôi mà. Đương nhiên là người trả giá cao thì được. Nhiều hơn anh gấp mười lần là nhiều hơn, nhiều hơn một viên tinh thạch cũng là nhiều hơn. Vậy tại sao tôi phải trả thêm tiền? Dù sao chỉ cần tôi trả hơn anh là được rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất