CHƯƠNG 1595
Thu lại ngọn lửa trong tay, một cỗ hắc khí khó thể phát giác thuận theo kinh mạch của Cửu Thiên chui vào trong đan điền của hắn.
Khóe miệng nở nụ cười nhạt, Cửu Thiên hỏi ở trong lòng: “Lão Cửu, như thế nào, phong ấn xong chưa?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp cười đáp: “Chủ nhân vĩ đại, không thành vấn đề. Chỉ cần nó vào trong tháp của ta, bảo đảm nó có đi không về, qua vài ngày nữa ta có thể luyện
hóa nó.
Nụ cười trên mặt Cửu Thiên càng sâu hơn, hắn đương nhiên sẽ không thật sự đốt sạch Mộng Yểm.
Phóng ra dương viêm chẳng qua chỉ để che tai mắt của người khác, hắn cũng biết chắc chắn có người thông qua thứ như Ngũ Hành Thiên Hoa, luôn quan sát bọn họ. Còn có gì có thể che đậy tầm nhìn tốt hơn ngọn lửa ngập trời.
Thu Mộng Yểm vào trong cơ thể, Cửu Thiên chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Mộng Yểm này tuyệt đối không phải do những ma tu hung thần ác sát đó luyện chế.
Ma khí trên người không nặng, sát khí cũng yếu. Có chút giống đã từng luyện chế một lần.
Đương nhiên, nếu không phải như vậy, sợ rằng hắn muốn bắt một Mộng Yểm cũng không đơn giản như vậy.
Khi Cửu Thiên ở Lữ gia đọc sách, từng đọc một quyển sách cổ liên quan tới ma tu, bên trong có một câu có thể hình dung Mộng Yểm của ma tu thật sự mạnh cỡ nào. “Thôn hồn thực cốt, dưới Đạo Cảnh, không có vạn người không thể địch lại.”
Mộng Yểm mà Cửu Thiên bắt được, thiết nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là địch được nghìn người.
Tất cả xong xuôi, sau khi khí tức của Mộng Yểm triệt để biến mất ở trong cơ thể của hắn, mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo thay đổi.
Cửu Thiên thản nhiên nhìn mặt đất dưới chân bốc lên vạn đạo ánh sáng, bầu trời và mặt đất hóa thành ánh sáng ngũ sắc. Sau đó thiên địa lưu chuyển, cảnh vật trước mắt thay đổi.
Khi Cửu Thiên lần nữa cảm nhận được chân giẫm trên đất thật, hắn và mọi người xung quanh đã quay lại trong Thánh Linh Thiên Khuyết.
Từ từ mở mắt ra, lúc này Cửu Thiên mới phát hiện mình vừa rồi vậy mà thật sự là ở trong huyễn cảnh tâm linh.
Cơ thể có hơi cứng ngắc, Cửu Thiên từ từ đứng dậy nhìn xung quanh.
Những người khác vẫn nhắm chặt hai mắt.
Ánh sáng trận pháp dưới chân nhanh chóng biến mất, Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy ông lão mặc đồ đen dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Cửu Thiên có chút nhìn không hiểu biểu cảm của ông ta, ông ta rốt cuộc muốn nổi giận hay là muốn cười.
Sau đó, ông lão mặc đồ đen nói: “Vòng thứ nhất - huyễn cảnh Ma Vực kết thúc, ba ngày sau người có có thể tham gia tỉ thí, tập trung bên ngoài Thánh Linh Thiên Khuyết
Nói xong, ông lão mặc đồ đen phất tay, ánh sáng ngũ hành ở xung quanh lập tức biến mất.
Trong nước Đan Thánh, tất cả các luyện khí sĩ nhìn nhau.
Như này thì xong rồi sao? Ba canh giờ đã nói đâu?
Có điều cái duy nhất bọn họ nhìn ra là hình như huyễn cảnh tỉ thí do ông lão mặc đồ đen đó tạo ra đã bị người ta phá.
Không ít luyện khí sĩ đều đang nghe ngóng hỏi.
“Ông lão mặc đồ đen vừa rồi rốt cuộc là ai? Ông ta sao lại để đám người rơi vào trong huyễn cảnh?”
“Cửu Thiên làm sao phá trận? Mộng Yểm không phải là một trong những huyễn linh ma khí mạnh nhất của ma tu hay sao, như này phá kiểu gì?”
Sau một phen nghe ngóng, thật sự để bọn họ nghe ngóng được một chuyện.
Trong nước Đan Thánh, một số cao thủ thật sự, người có kiến thức, đã nhận ra ông lão mặc đồ đen. Bọn họ chỉ nói một câu dửng dưng, khiến tất cả luyện khí sĩ trong cả nước Đan Thánh đều sốc.
“Tâm Thánh! Ông lão đó là Tâm Thánh áo đen trong truyền thuyết, cường giả cực hạn thật sự”
Chẳng trách huyễn cảnh đó chân thực như vậy, không chỉ mê hoặc đám người Cửu Thiên, luyện khí sĩ của cả nước Đan Thánh, chín mươi chín phần trăm cũng không nhìn ra đó là huyễn cảnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất