CHƯƠNG 1449 

Vốn dĩ Thập Tam xuất thân là sát thủ, kiềm chế hơi thở, trốn tránh là những võ kỹ hắn ta đã học từ khi còn nhỏ. 

Nhưng có một số việc không thể làm trong ánh sáng, phải chờ thời cơ mới có thể có kết quả tốt nhất. 

Vốn dĩ Thập Tam chỉ ám sát theo cách mà người ta dạy bảo. Nhưng từ sau khi đọc quyển sách ở Lữ gia, hắn ta mới hiểu được thế nào là ám sát thật sự. 

Vốn dĩ hắn ta luôn không có cơ hội sử dụng, hôm nay có thể coi là lần đầu hắn ta thể hiện sức mạnh sau khi thực lực tiến bộ vượt bậc. 

Tuy rằng đối thủ của hắn, là một người tiên khí sư thật sự, thế nhưng Thập Tam không hề sợ hãi. 

Lâm Vĩnh Sương dán chặt vào người Thập Tam, nín thở. 

Từ tẩm cung mở đường máu đến đây, trên đường chí ít cô ta đã phải trải qua năm sáu lần nguy hiểm đến tính mạng. 

Mỗi lần, Tư Mã Phong đều dùng pháp quyết đủ để đưa hai người vào chỗ chết, tuy nhiên lần nào Thập Tam cũng trốn thoát bằng thân pháp linh hoạt và cơ thể mạnh mẽ. 

Nếu không phải Thập Tam không có võ kỹ phi hành, thậm chí hắn ta có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Tư Mã Phong. 

Đến bây giờ, tuy Thập Tam trông có vẻ bình tĩnh, nhưng cả người hắn ta đã có mười mấy vết thương, tất cả đều do hắn ta dùng thân mình để ngăn cản pháp quyết thay cho cô 

ta. 

Chẳng có lý do, chẳng sợ hãi, cũng chẳng nói lời vô nghĩa. 

Thập Tam cứ như một chiến sĩ trung thành nhất, dùng cơ thể cứng như sắt thép của mình để chống đỡ tất cả cho Lâm Vĩnh Sương. 

Một bước, hai bước, ba bước. 

Tư Mã Phong càng lúc càng đến gần. 

Tuy rằng ông ta không biết hai người kia ở đâu, tuy nhiên tiên khí sư là tiên khí sư, ông ta có thể quan sát sự thay đổi của thiên địa chi lực xung quanh, cũng có thể kết luận Thập Tam và Lâm Vĩnh Sương đang ở đây. 

Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Thập Tam càng lúc càng rõ ràng, hắn ta lùi lại hai bước, đây là khoảng cách tốt nhất để hắn ta ám sát. 

Từ trước đến nay, ngồi chờ chết không phải là lựa chọn của Thập Tam, hắn ta chỉ muốn đánh một trận! 

Khi Tư Mã Phong còn cách họ hai bước cuối cùng, Thập Tam bỗng tấn công. 

Cả người hắn phóng lên cao như huyết sắc lôi đình. 

Thanh kiếm trong tay Thập Tam biển thành huyết ảnh đầy trời, còn hắn ta lao phát ra tiếng gào của dã thú. 

Kiếm quang mạnh mẽ nhắm thẳng vào đầu Tư Mã Phong. 

Tư Mã Phong phản ứng nhanh chóng, ông ta dùng bức tường ngũ hành, chặn nhát kiếm của Thập Tam. 

Keng! 

Thập Tam suýt rơi kiếm. Nhưng bỗng nhiên trên thanh kiếm lóe lên ánh sáng chói mắt, nó xuyên thủng bức tường ngũ hành rồi cắm vào người Tư Mã Phong. 

Huyết quang đậm đặc, lập tức ăn mòn quần áo của Tư Mã Phong, khiến cho nguyên khí của ông ta tiêu tan. 

Đến giờ, sức mạnh trên người Thập Tam, vẫn là công pháp ma tu. Sức phá hoại của công pháp ma tu cao hơn công pháp chính đạo rất nhiều. 

Tư Mã Phong không kịp đề phòng đã trúng chiêu, ông ta lập tức kêu gào thảm thiết. 

Bức tường ngũ hành trước mặt đã biến mất, cơ hội tốt như thế, sao Thập Tam có thể bỏ qua. 

Đây là cơ hội duy nhất để hắn ta giết chết Tư Mã Phong! 

Thập Tam lại chém một nhát kiếm mạnh mẽ, cánh tay hắn ta phát ra tiếng động răng rắc. Canh kình hoàn toàn đảo ngược, Thập Tam đang liều mạng. 

Sau khi chém nhát kiếm này, dù cho có giết chết Tư Mã Phong hay không, kinh mạch trong cánh tay Thập Tam đều sẽ bị đứt gãy. Thế nhưng Thập Tam chẳng thèm nhăn mày, hắn ta nghĩ, một cánh tay đổi được mạng Tư Mã Phong, vẫn là cuộc trao đổi rất hời! 

Phập! 

Kiếm của Thập Tam, đâm vào người Tư Mã Phong. 

Nhưng đúng lúc này, không ngờ thiên địa chi lực lại ngưng tụ thành vô số lưỡi phong đao, đánh bay Thập Tam. Trên không trung, Thập Tam cố xoay chuyển cơ thể, không để mình thành đệm thịt đè chết Lâm Vĩnh Sương. 

Máu bắn tung tóe, cả người Thập Tam chẳng còn chỗ nào lành lặn. 

Lưỡi phong đao màu xanh lơ phát ra tiếng cười chói tai, mỗi lưỡi phong đao như một vật sống, nó dùng thiên địa chi lực ngưng tụ thành yêu thú gió. 

Tư Mã Phong phụt máu, rõ ràng nhát kiếm kia của Thập Tam cũng khiến ông ta bị thương. 

“Đáng chết, đáng chết!” 

Đôi mắt Tư Mã Phong đỏ ngầu. 

Nhìn cơ thể mình, Tư Mã Phong nói: “Tiểu tử. Cậu dám làm tôi bị thương!” 

Thập Tam ngẩng đầu nhìn ông ta, hắn bỗng nhấc tay, thả Lâm Vĩnh Sương xuống. 

Máu trên tay hắn ta nhỏ xuống người Lâm Vĩnh Sương, Thập Tam phun một từ: “Đi!” 

Bỗng nhiên, Lâm Vĩnh Sương cảm thấy phong ấn trên người mình bỗng nhiên biến mất không dấu vết. 

Cô ta ngơ ngác nhìn cả người mình toàn máu, rồi lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Thập Tam, không hề di chuyển. 

Tư Mã Phong từ từ đi đến, ông ta chẳng thèm liếc Lâm Vĩnh Sương, mà chỉ nhấc Thập Tam lên. 

“Thằng nhóc. Tôi sẽ không để cậu chết một cách đơn giản như thế. Tôi muốn để cậu nếm thử tất cả những hình phạt tàn khốc nhất ở nước Linh, tôi sẽ khiến mỗi miếng thịt trên người cậu đều phải chịu hàng trăm hàng nghìn nhát đao, tôi muốn để cậu sống vĩnh viễn trong địa ngục. 

Thập Tam bình tĩnh nhìn ông ta, cánh tay buông thõng, không nói một lời. 

Hắn ánh mắt, bình tĩnh giống như một hồ nước trong, không thấy gợn sóng. 

Tư Mã Phong thấy Thập Tam sắp chết đến nơi mà vẫn bình tĩnh như thế, ông ta tát mạnh một phát vào mặt Thập Tam, tiếng tát vang vọng khắp đại điện. 

“Tôi cho phép cậu giả vờ bình tĩnh trước mặt tôi sao? Thằng nhóc đáng chết. 

Tư Mã Phong chửi ầm lên, nước bọt và máu văng tung tóe. 

“Xem ra thằng nhóc là cậu chỉ là một con rối gỗ không biết đau!” 

Tư Mã Phong thở hổn hển. Hầu hết niềm vui của người dùng hình đều đến từ đáng vẻ đau đớn khổ sở của người kia. Nhưng nếu hắn ta chẳng có chút phản ứng, vậy kể cả có dùng hình cũng vô tác dụng. 

Bây giờ Tư Mã Phong đang rơi vào tình huống như vậy, ông ta tát Thập Tam nhưng hắn ta chẳng hề phản ứng, trái lại ông ta còn rất đau tay. 

Cơ thể của Luyện Khí sĩ vẫn có sự chênh lệch lớn so với võ giả bình thường. 

eyJpdiI6IkhGK1Ezb0lUS0hYUlFacTUrYW56b0E9PSIsInZhbHVlIjoiOFlrb0VoVUN5bUNjSVdwNkhrMEdtWnYyeGFwdG5XV2l4ZEJldUlBT3JyMUFxQ1k2dzVpcytmS0NxbjRubWlUZ3MwdE52RkIrXC95bk5nY3ZhZmVGQ3o2MktlUjUwRHBiampaSGY1czUrZzJzTEx1QTAwb1E0YXVsd2FDVjNDcXQwSEl3S3ZianlzUkdGRW42N3R1V2lSVzhWN2orTUEyTnVqdUVVYUR4dkYrc3B4SzMxcGVqMlJNd3lJaFViXC9JdThndHlXWXN6SmF5UDU1amVOMlhQXC9MRkhjZ3Z0R2F5TnppTitOS3RQWjlIWHlZM3FYMXVWakdqNVpoMzRtWmxJckwzY2NERkRCKzRqT0lIZE9rTHZ0YkFieCtBUDl2TmRcLzRKTUxcL2xMc1d3VWFRcHE3VWR5aFZLUjdmS3JURHlNUDJURzk4Wk83aXRDYnlxMFd5WVhDUFdWOVFmbEFBK3drWUd4OVdIZmZLVFk0RlRscDUrbWhrUWFDTUlKZ0JSZ09iT3hoRE8wSFBVYTNOQjF6akRHQk13PT0iLCJtYWMiOiI3MjUxMzVmYmYwOTRlNWYzYTIzODg2NGZmNzFkZjc0YjNlYzM0YjMxZWE3N2Q4MjY4ZmE0MDJjMzM3OGE4NzM4In0=
eyJpdiI6IlgzTjFxalE0UGtPMkUxejVPRHlHZVE9PSIsInZhbHVlIjoiM0RPd1RidzI1MkxYT25qXC9MV2lmVkNoTnpTWVZLWktkdTNGajgxQ3liSFJodjF0U1p3bW5yVWdZTTZlbFplUkJyS3pLZHdqdkR4QWFnVTA3Tmt1ZlwvQ1NqXC93VE0wS1ErY2F6dzJFc05vb29MM1dKbGxPOE1pMHNQNng0dFd3Q2tmSFJwbllncXZReDdJQStCdWl1djJcLzM0VTArcUFyZWFvVGorcEQ1R3JXdm1EQWFocklBeHAxeGJmZ0ZGWjFGYnBFb2lRb2xzV2NPcDJiTzVIdm9wdzl5NUJ0T2tuQjBzQUo3RDZORHoxYlk5aG9HRXJpNE5wY09FcjFyMmVLUVFSalVOdVp6SitETEZqY0EwT1JscjJBPT0iLCJtYWMiOiIwOWJiZTJjNGFkNjZiNDg0YTA5ODVhODBmZTkxYmU4NjUyMzlhMjIzNmY4OWMyNmU0OTQ4YTdlZTIzOTQ0MjU0In0=

“Bệ hạ, bệ hạ thân mến. Xem ra vẫn phải giải quyết cô trước. Nếu không giết cô, sao tôi có thể lãnh công!”

Ads
';
Advertisement
x