CHƯƠNG 1448
“Cửu Thiên!”
Tiếng gọi vang lên từ đằng xa, xuyên thủng cả bầu trời.
Cửu Thiên quay đầu lại, thấy trên hố sâu xuất hiện một tia sáng vàng, rõ ràng đó là bóng dáng của Linh Bối.
Linh Bối vô cùng kích động, chạy như bay đến trước mặt Cửu Thiên.
Tia sáng vàng đằng sau lướt qua, mỗi nơi nó đi qua, đều chứa đầy sức mạnh đáng sợ cắt đứt cả không gian.
Linh Bối nhào vào lòng Cửu Thiên, ánh sáng vàng trên người cô ta xém chút nữa đã đâm thủng xương sườn Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn Linh Bối bằng ánh mắt khó tin: “Linh Bối, sức mạnh của em đến từ đâu vậy?”
Linh Bối ôm chặt Cửu Thiên nói: “Đây là sức mạnh mà sư phụ đã để lại cho em. Cửu Thiên, em không bao giờ muốn trở thành gánh nặng của anh, nếu anh còn dám bỏ mặc em để tự đi mạo hiểm, em sẽ một khóc hai làm loạn ba thắt cổ với anh!”
Cửu Thiên gật đầu liên tục, thế nhưng thật ra hắn chẳng nghe lọt câu nào.
Cảm nhận sức mạnh mênh mông trên người Linh Bối, Cửu Thiên vô cùng kinh ngạc. Ánh sáng chói mặt kia như một binh khí siêu phàm tinh lọc hết tất cả mọi thứ, tuy trông giống như ngũ hành chi kim, thế nhưng lại nằm ngoài ngũ hành.
Thậm chí Cửu Thiên còn cảm thấy thế giới chi lực trong cơ thể ngo ngoe rục rịch, cứ như muốn ganh đua với ánh sáng trên người Linh Bối.
Sức mạnh trên người Linh Bối từ từ thu lại, cô ta lại quay về trình độ nửa bước Địa Canh.
Sức mạnh vàng kim không cải tạo cơ thể cũng chẳng tăng tu vi của cô ta.
Mà nó như một pháp khí độc lập, muốn dùng thì dùng, muốn cất thì cất, rất tiện lợi!
Tuy nhiên đây không phải lúc để hắn hỏi thăm kỹ càng.
Cửu Thiên nhìn đằng sau Linh Bối, nhíu mày: “Thập Tam đâu, bệ hạ nước Linh đâu?”
Linh Bối nói: “Họ vẫn đang ở trong hoàng cung. Em đuổi theo anh nên mới chạy ra. Đáng tiếc em không biết bay, chạy quá chậm.
Bỗng trong lòng Cửu Thiên linh cảm có chuyện chẳng lành.
“Đi, lập tức quay về.
Cửu Thiên đập một phát vào người mình. Ngay sau đó, hoa văn hắc long trên người hắn biến mất. Tiểu Hắc xuất hiện trên vai Cửu Thiên, nó thè lưỡi, tỏ vẻ mình rất mệt.
Cửu Thiên sao lại không hiểu ý của Tiểu Hắc, hắn lấy một lọ đan dược, đổ vào miệng nó.
Tiểu Hắc lập tức vui mừng hớn hở. Nó biến lớn, rồi ngẩng đầu gào rú!
Cửu Thiên tát một phát vào đầu Tiểu Hắc, đồ ngốc này, gào rú cái gì, định gọi võ giả nước Linh đến đây sao?
Hắn kéo Linh Bối, hai người nhảy lên lưng Tiểu Hắc.
Cánh rồng tạo nên những cơn gió mạnh, Tiểu Hắc bay lên bầu trời.
Nhìn từ trên bầu trời, Cửu Thiên và Linh Bối thấy trên Thần sơn có rất nhiều võ giả nước Linh sống sót sau tai nạn.
Họ chỉ trỏ Cửu Thiên, thế nhưng chẳng có ai dám bước lên.
Có thể do vừa mới chiến đấu nên khiến họ vẫn còn sợ hãi, cũng có thể do họ không muốn đánh nữa. Tóm lại họ không dám đến.
Cửu Thiên khó hiểu, hắn đã chuẩn bị cẩn thận, không ngờ những võ giả nước Linh này lại như bị dọa sợ.
Khi nhìn kỹ thì Cửu Thiên thấy những võ giả nước Linh đang co cánh đằng sau.
Cứ như cơn lốc đen ban nãy đã phá hủy cánh của họ, nên họ không thể bay lên.
Quả nhiên thành công cũng do cánh, thất bại cũng do cánh.
Võ giả nước Linh không thể bay nên không thể ngăn cản bước chân của mấy người Cửu Thiên. Trong đám người, còn có võ giả cánh vàng cảnh giới Địa Canh.
Với tu vi này, nếu ở làm việc ở đô thành nước Võ Đỉnh, chí ít cũng học được một bộ võ kỹ phi hành.
Nhưng đây là nước Linh, nên giờ họ cũng chỉ có thể nhìn mấy người Cửu Thiên rời đi.
Cửu Thiên bừng hiểu ra, hắn khẽ cười, sau đó cả người biến mất cuối chân trời.
Chẳng bao lâu sau, Cửu Thiên đã về đến tẩm cung của bệ hạ.
Khi mở hồ nước xanh, Cửu Thiên vừa liếc mắt, sắc mặt đã thay đổi.
“Có dấu vết đánh nhau!”
Linh Bối cũng vừa liếc nhìn đã nhận ra.
Cửu Thiên lập tức kéo Linh Bối chạy ra phía ngoài.
Nhìn mây mù che phủ hoàng cung, Cửu Thiên hạ giọng nói: “Chắc mấy người Thập Tam chưa đi được xa đâu, chắc chắn vẫn đang ở gần đây thôi!” Đang nói, Cửu Thiên bỗng thấy ở tẩm cung gần đó lóe lên một tia huyết quang rồi biến mất, Cửu Thiên lập tức hét to: “Đằng kia!”.
Đại điện nước Linh, cự mộc che trời.
Trong đại điện có ánh sáng bảy màu.
Vẻ mặt Tư Mã Phong vô cùng dữ tợn, ánh mắt ông ta sắc như kiếm, quét khắp nới bên trong đại điện.
“Thằng nhóc đáng chết, ra đây, cậu ra đây cho tôi. Nếu hôm nay không băm thây cậu ra thành nghìn đoạn, ông đây sẽ không còn là họ Tư Mã!”
Tư Mã Phong gầm lên khàn cả giọng, rõ ràng ông ta đã bị Thập Tam chọc tức hộc máu.
Vốn dĩ với ông ta mà nói, giết một võ giả Địa Canh cảnh phải là chuyện rất đơn giản mới đúng.
Nhưng đến tận bây giờ, ông ta vẫn chưa thể giết chết, dù thật ra đã chém trúng hắn ta rất nhiều nhát.
Thằng nhóc này trơn như cá chạch, khó có thể bắt giữ.
Đến giờ Tư Mã Phong vẫn chưa hiểu, rốt cuộc thằng nhóc này đã dùng võ kỹ hay công pháp gì.
Ánh sáng đan xen trong đại điện, Thập Tam cõng bệ hạ Lâm Vĩnh Sương, ngồi xổm ở góc tường.
Chỗ trốn này khá hợp lý, vừa rơi đúng vào điểm mù của tầm mắt, người khác hay bỏ qua hoặc không chú ý đến nơi này.
Thập Tam nén hơi thở xuống thật thấp, canh kình trên người biến ảo như hình gợn sóng.
Đây cũng do khi Thập Tam đi theo Cửu Thiên đến đọc sách ở Lữ gia, hắn ta cũng học được cách thật sự để ám sát, hắn ta còn biết nhiều hơn Cửu Thiên chỉ học sơ qua.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất