CHƯƠNG 1450 

Tư Mã Phong giơ tay túm lấy Lâm Vĩnh Sương. 

Nhưng đúng lúc này, Thập Tam lại di chuyển. 

Ngay cả Tư Mã Phong cũng không ngờ Thập Tam vẫn còn sức để cử động. 

Hắn ta nhảy lên, dùng đầu đánh vào mặt Tư Mã Phong. 

Râm. 

Tư Mã Phong bắn xa ba trượng, trán Thập Tam tóe máu, đứng trước mặt Lâm Vĩnh Sương như một bức tượng, 

"Di!" 

Thập Tam lại nói. 

Máu đã xộc lên đến cổ họng, nên khi nói, giọng của Thập Tam nghe hơi khàn khàn. 

Lâm Vĩnh Sương vội vàng đứng dậy định chạy, thế nhưng mới đi một bước cô ta lại ngã xuống đất. 

Có vẻ cô ta bị phong ấn đã lâu nên khí huyết chưa lưu thông, kinh mạch không trôi chảy, hoàn toàn khó có thể đứng dậy bước đi. 

Tư Mã Phong lại đứng dậy, ông ta trừng mắt như thế con ngươi ông ta như sắp rơi ra. 

Phụt. 

Tư Mã Phong nhổ ra hai chiếc hai răng hàm. 

Cú húc ban nãy của Thập Tam không hề nhẹ, khiến răng ông ta cũng phải lung lay. 

"A!" 

Tư Mã Phong hét to. 

Lúc này ông ta chẳng quan tâm đến việc tra tấn Thập Tam gì nữa. 

Ông ta muốn giết chết Thập Tam và Lâm Vĩnh Sương, như vậy mới có thể hóa giải được lửa giận trong lòng ông ta! 

“Đi chết đi!” 

Tư Mã Phong nhấc tay. 

Nhưng đúng lúc này, một bóng đen bên ngoài đại điện bay đến. 

Tư Mã Phong nhanh chóng phản ứng, ngũ hành chi tường trên người lại phát sáng. 

Nhưng lúc này, có vẻ ngũ hành chi tường không có bất cứ tác dụng nào. 

Kia bóng đen kia mang theo cả sức mạnh cuồng bạo, nó dễ dàng phá vỡ ngũ hành chi tường, rồi đập thẳng vào người ông ta. 

Râm! 

Tư Mã Phong bị bóng đen đánh trúng, lún sâu xuống đất. 

Lúc này, Lâm Vĩnh Sương và Thập Tam mới có thể thấy rõ, bóng đen vừa bay đến là cái gì. 

Trọng kiếm Vô Phong! 

“Chủ nhân!” 

Thập Tam mỉm cười, thì thào. 

Thấy trọng kiếm Vô Phong, Thập Tam cứ như mất hết sức, ngã xuống đất. 

Hai bóng người nhanh chóng bước vào, rõ ràng là hai người Cửu Thiên và Linh Bối. 

Thấy Thập Tam ngã xuống đất, Cửu Thiên vọt đến. 

Cửu Thiên chẳng thèm nhìn Tư Mã Phong đã hét lên: “Thập Tam!” 

Hắn đặt tay lên người Thập Tam, truyền canh khí, Cửu Long Huyền Cung Tháp lập tức phóng sức mạnh, mắt đầu chữa thương cho Thập Tam. Cửu Thiên lấy một lọ đan dược, chẳng quan tâm cấp bậc đã đổ hết vào miệng. 

Hắn cảm thấy sức sống của Thập Tam vẫn chưa biến mất, vết thương của hắn ta cũng nhanh chóng ổn định, lúc này Cửu Thiên mới khẽ thở phào. Lúc bấy giờ, Cửu Thiên cũng nhìn thấy năm dấu ngón tay trên mặt Thập Tam, sắc mặt hắn tối sầm. 

Hắn quay lại nhìn Lâm Vĩnh Sương không nói gì. Sau đó đi về phía Tư Mã Phong! 

Tư Mã Phong phụt máu, tay ông ta ngưng tụ ánh sáng ngũ hành. 

“Vân tòng long, phong tòng hổ, ngũ hành thành long hổ!” 

Tư Mã Phong còn định phóng pháp quyết để đối phó với Luyện Khí sĩ, không ngờ đã bị Cửu Thiên giải quyết trong nháy mắt. 

“Phá!” 

Nhất tự phá vạn pháp, đại hoang nguyên quyết! 

Tuy rằng Tư Mã Phong là tiên khí sư, nhưng công pháp rác rưởi mà ông ta dùng sao có thể sánh được với đại hoang nguyên quyết của Cửu Thiên. 

Hơn nữa khi Cửu Thiên nói, trong mắt hắn còn hiện lên ánh sáng của đoạt hồn pháp quyết. 

Bỗng nhiên, nguyên khí trên người Tư Mã Phong vỡ nát. Ông ta lập tức cảm thấy đầu đau như muốn nứt, kêu gào thảm thiết, máu tuôn trào. 

Cả người ông ta như bị đâm thủng, chưa bao giờ ông ta cảm thấy đau đến tê tái tâm can như vậy. 

Cửu Thiên chỉ nói một chữ đã khiến Tư Mã Phong sũng máu. Thấy cảnh đó, Lâm Vĩnh Sương vô cùng hoảng sợ. 

Thiên địa chi lực xung quanh tan biến, Cửu Thiên một cầm trọng kiếm Vô Phong. 

Đối với tiên khí sư, vết thương như vậy trông có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra chưa chắc ông ta đã chết. 

Cửu Thiên lập tức sử dụng canh khí sau đó cầm trọng kiếm Vô Phong chém nát lục phủ ngũ tạng của Tư Mã Phong. 

Muốn giết chết một tiên khí sư, cách tốt nhất là chém ông ta không còn mảnh vụn. 

Cửu Thiên nghĩ vậy, hắn cũng làm như vậy. 

Tư Mã Phong ngạc nhiên hét to. 

“Đây là sức mạnh gì!” 

Cửu Thiên thản nhiên nói: “Sức mạnh lấy mạng ông!” 

Tư Mã Phong giãy giụa điên cuồng, ông ta còn định sử dụng thiên địa chi lực xung quanh. 

Nhưng canh khí của Cửu Thiên đã xua tan hết thiên địa chi lực, Tư Mã Phong hoàn toàn không thể ngưng tụ được chút nào. 

Một người không có thiên địa chi lực không thể chống lại Luyện Khí sĩ, với Cửu Thiên, ông ta chẳng có sự uy hiếp bằng võ giả nửa bước Thiên Canh. 

Còn nhớ khi trước, lúc đến đô thành, xém chút nữa hắn đã bị ba tiên khí sư giết chết. Mà hôm nay, chính tay Cửu Thiên lại đâm chết một tiên khí sư. 

Tư Mã Phong cảm thấy sát khí đậm đặc của Cửu Thiên, ông ta sợ hãi hét lên: “Đừng, tôi nhận thua, tôi đầu hàng!” 

Cửu Thiên thờ ơ nhìn ông ta, hắn rút trọng kiếm Vô Phong, chém đầu Tư Mã Phong. 

घ 

Tư Mã Phong lấy một tấm lăng tâm kính, định ngăn cản. 

Cửu Thiên cầm trọng kiếm Vô Phong, chém đứt tấm kính, mở cả đạo vực. 

Nhát kiếm chém vỡ pháp khí, sau đó tốc độ không hề suy giảm mà chém rụng đầu Tư Mã Phong. 

Lăn lông lốc, lăn lông lốc. 

Đầu Tư Mã Phong lăn đến trước mặt Thập Tam. 

Lúc này Thập Tam mới yếu ớt ngẩng đầu nhìn. 

Cửu Thiên phẩy tay, ngọn lửa thiêu rụi cơ thể của Tư Mã Phong, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn sót lại. Sau khi làm xong rất cả, Cửu Thiên đến trước mặt Thập Tam, nói: “Không ai có thể tát người hầu của tôi” 

Mắt Thập Tam hiện lên ánh nước, gật đầu thật mạnh. Hắn ta nhìn Cửu Thiên thiêu rụi cả đầu Tư Mã Phong. 

Lúc này Lâm Vĩnh Sương mới bừng tỉnh, cô ta nói nhỏ: “Chết rồi, chết rồi sao? Rõ ràng là một tiên khí sư, sau lại chết trên tay anh dễ dàng như thế?” 

Lâm Vĩnh Sương nhìn Cửu Thiên bằng ánh mắt như thể người trời. 

Cửu Thiên từ từ nói: “Bệ hạ. Không chỉ ông ta, mà ngay cả Thánh Thụ Vương cũng đã chết. 

Cửu Thiên bình tĩnh nói nhưng lại khiến Lâm Vĩnh Sương phải nhảy cẫng lên. 

“Cậu nói gì cơ?” 

Lâm Vĩnh Sương hoảng sợ hét lên. 

Cửu Thiên kéo Thập Tam, nói lại: “Thánh Thụ Vương đã chết. Thuộc hạ của ông ta, cái người tên là Tùng Văn, võ giả Thiên Canh cũng đã chết. Thánh nữ trốn thoát, lúc này chắc đã ra khỏi nước Linh 

Ba câu nói của Cửu Thiên, câu trước còn chấn động hơn câu sau. 

Lâm Vĩnh Sương há hốc miệng, một lúc lâu vẫn chưa thể nói gì. 

Lúc này, ngoài đại điện vang lên tiếng nói. 

eyJpdiI6ImExMFwvejkyU1hSWW4xclVlYnJNT1RRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imd3d3lEb25yNWh6cnFubU1pdVM2TTR5cVZvWnA4WlhsMFIwMTNSRUhnWHZCd0QyTVpmV3NLXC9ac21oVVZRTzIwMVlmb0p2a2NhM1g1M1ljZFBpUlA0UldMZTl4QlBoRVFrV0xtTHY0N29zREhFcm5uNFN6SEdSQ2o2WkgySXVDSlhyVnphXC91QnlwVG1VRFhySUFucjJDR3c1TjJsNVdSQ2t3RFpGT1JIbkZpTWtWb25zS2daeXBWUDJNb1daeHJoYmkwQjJmRm1xeStCYzBqMVVnZ2xVdz09IiwibWFjIjoiYjQ2NDkxODkyY2UwMTk0MzZiOTFkZDRhNTRkZmEwZGZiNjc4YTMwMWU4YTRiODY3YmZlZGEyNDg3ZjgxZDM0NyJ9
eyJpdiI6IjR2emRRODlLdTE4SEdTWDBGeG9BTnc9PSIsInZhbHVlIjoiNTIrdzVzb0RzdVhlYWh2bE1QTXhab1IrYW1vSVJsZ1wvejYxVWxBalI4dUQ0OHpyOFVuV25EWGRmd3haTjhSMW1XTGp2RDIwQlJ3T1ZXVm80M2s2S0lIVHJwYURcL2llMEFVMEdSa2c5TktUeWJiZ3A5eGJmeVwvaUdZUDBPTnZLbldMQXRFdFlYVit6M1NqVkpoalBqdzB0SzhJWFhHTFlHbXk2R24yZnNRQjdTTGZGbXRnaWxORjdlclhXaTNGNUk0eXgzVjBicFUzZm1HTm1yZmpSVzdDT0FhczJKQlY1OGZjMkozZjZDZU1Xdko2cGFLMGxzZ2xhUzBuZlRIK2t5VXd1Z0ZRRVZrRHlYd3J3MzFKcjNETEN6RWJuTno2REV5cEU1MkdkM01JWmM9IiwibWFjIjoiYzhiMjE4NDJmMTYzOGVmZjhmMTc0NzY3YmUwODkzMjA3NWMzZGZjYzlkYWJjZTBiNmUwOTg5ZjAyNGNiZmVmZiJ9

“Bệ hạ!”

Ads
';
Advertisement
x