CHƯƠNG 1447 

Ầm! 

Cả người Từ lão chợt nổ tung. 

Vụ nổ đang sợ tạo nên một cơn lốc lớn, cắn nuốt hết cả đất trời. 

Cửu Thiên cũng đứng cạnh cơn lốc. Ngay lập tức sắc mặt hắn thay đổi, điên cuồng lao ra ngoài. 

Lực hút đáng sợ đó, có cả băng màu đen. 

Trong nháy mắt, cứ như ngay cả không gian hay ánh sáng đều bị đông cứng hoàn toàn. 

Vô số võ giả nước Linh hét lên sợ hãi, tiếng gào thảm thiết của họ bị cơn lốc cuốn sạch. 

Trời đất đổi màu, núi thần rung chuyển. 

Tất cả mọi người trong thành Thiên Không đều nhìn về phía núi thần, họ thấy trên núi xuất hiện một cái động lớn đen ngòm. 

Cây cối cát đá bay tung tóe, Cửu Thiên cắm chặt trọng kiếm Vô Phong xuống đất. Sức mạnh cả người hắn đều đã vô tác dụng, chỉ còn thế giới chi lực trong cơ thể phát ra ánh sáng chói mắt. 

“Không được chịu thua, không thể bị hút vào đó!” 

Trong đầu Cửu Thiên chỉ có mỗi một suy nghĩ đó. 

Cái động đáng sợ càng lúc càng to, Cửu Thiên có thể cảm nhận màn đêm phía sau sắp bao trùm cả đỉnh đầu hắn. 

Cửu Thiên quát to: “Tránh ra!” 

Cửu Thiên chém một nhát kiếm về phía sau. 

Này nhát kiếm này, không chứa canh khí, cũng không chứa thiên địa chi lực, mà chỉ có thế giới chi lực chói mắt. 

Đây là lần đầu tiên, Cửu Thiên dùng nhát kiếm chứa thế giới chi lực. 

Tuy rằng ánh sáng chỉ lóe lên rồi biến mất, thế nhưng ngay sau đó Cửu Thiên lại cảm nhận được, hắc động đáng sợ kia bị nhát kiếm chém nứt một khe hở. 

Sức hút bỗng biến mất, Cửu Thiên hóa thành một tia sáng, lập tức cao chạy xa bay. 

Ngay sau đó, Cửu Thiên va vào một cây đại thụ cách đó mười dặm. 

Cả người hắn đều được khảm vào thân cây. 

Võ giả xung quanh vẫn đang hét loạn và chạy như điên! 

Cửu Thiên thở hổn hển rồi ngẩng đầu nhìn hắc động đáng sợ. 

Đây là đòn cuối cùng của một võ giả Thiên Canh sao? 

Quả thật vô cùng đáng sợ! 

Cửu Thiên nhìn hắc động cuối cùng đã ngừng mở rộng, cảm thấy rất sợ hãi. 

Xém chút nữa, hắn đã bị hút vào bên trong. 

Có thể đoán ra, nếu bị hút vào hắc động, chắc chắn chỉ có một con đường chết. 

Chẳng nói thứ khác, chỉ mỗi sức mạnh cuồng bạo kia cũng đủ để đập nát bất cứ kẻ nào thành cát bụi. 

Rắc! 

Cuối cùng hắc động trên bầu trời cũng bị đông cứng, nó hóa thành một tảng băng lớn màu đen, rơi xuống đất. 

Tảng băng màu đen này cao khoảng mười trượng, cắm thẳng xuống đất. 

“Kết thúc rồi sao?” 

Cửu Thiên cố gắng chui ra khỏi thân cây, từ từ đi về phía tảng băng. 

Những võ giả nước Linh khác ngạc nhiên khi thấy một người không có cánh, người này đi về phía hắc động, còn họ sợ hãi không dám bước lên. 

Dù họ có biết, chắc chắn đây là một trong các sứ giả bị nước Linh truy nã. 

Cửu Thiên đi đến trung tâm hắc động, nơi này đã hóa thành một cái hố sâu rộng. 

Không có cỏ cây, cũng chẳng còn thi thể, trong hố sâu chỉ còn vô số mảnh băng nhỏ. 

Cửu Thiên đi đến chỗ một mảnh băng, hắn nhìn thấy trong đó có vô số mảnh binh khí và giáp vỡ vụn, còn cả mảnh xương thịt của võ giả. 

Tất cả đều bị phong ấn trong mảnh băng, trông vô cùng đáng sợ. 

Cửu Thiên đi thẳng về phía trước, sau đó dừng lại trước tảng băng. 

Trước mặt hắn là một tảng băng màu đen rất lớn. 

Bên trong còn có thể nhìn thấy hai bóng người. 

Một là cơ thể te tua của Từ lão và người còn lại là Tùng Văn đã hoàn toàn bị đóng băng. 

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn hai người, sau đó thở dài. 

Lúc này trên trời lại lóe lên tia sáng rồi lướt qua như sao băng bay về phía chân trời đằng xa. 

Cửu Thiên biết đó là thánh nữ nước Bắc Thần! 

Trên bầu trời nước Linh, Thánh Nữ lái xe ngựa điên cuồng chạy trốn. 

Khóe miệng cô ta liên tục trào máu, xe ngựa băng mang theo chút sức mạnh cuối cùng của Từ lão phá vỡ phong ấn của thành Thiên Không, sau đó lao vào hư không. 

Quầng sáng thiên địa chi lực năm màu lại xuất hiện, Thánh Nữ điều khiển xe ngựa, cẩn thận đi về phía trước. 

Theo trí nhớ, cô ta cố tìm đường sống thoát ra ngoài, sau đó bay khỏi biên giới nước Linh, chạy vào khoảng không vô tận. 

Sau khi làm xong tất cả, cả người thánh nữ xụi lơ, nằm trên xe ngựa. 

Lỗ chân lông trên cơ thể cô ta bắt đầu chảy máu. 

Thánh nữ bắt đầu khóc nức nở. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng cô ta cuộn tròn thành cục như một đứa trẻ. 

“Từ lão! Từ lão!” 

Thánh nữ liên tục gào thét hai chữ này. 

Tất cả đau khổ, giãy giụa, bất lực cuối cùng đều hóa thành cơn hận ngút trời. 

Rất lâu sau, cuối cùng thánh nữ cũng khóc xong, cô ta đứng đậy nói. 

eyJpdiI6InY3VVV3TmZOMDFBM214QmNvdklOWXc9PSIsInZhbHVlIjoibHZuellQN0RsUWZqVXBXTmdrOUpZQVBJS1lUa1Jnd0w3NjlDVjJTQTd1OHd5NGp2SHJsT3AzRThoK2V1ME45cVJmaVlpVUhwdTZBVWdNVUlMcHRJSnNGaEp1elwvclZnbEl4QUtXSUtNSDdQR1pFcjdiR1lkSHRZOVwvRTlQXC9sYXZRTmdyWWlZaENPSFVsc1I5d3lUSDBTTHAxbk51bVRGZXp5bXZQKzhiQTBjRHo2dlZ6Qmlpb3BmRHlpUmh2dHdxVlZ6NFNTMDg1R1lydnhGNGRBZjAzY0lMZ3FEWUFFRVwvVjJCbzUwbXZBSDNUMVNTMHpGelgraWVXcXhreUFVdDJ0SVR0aWtVSjRUeitLMllncVwvdHM0WUNWZ3hVcVN5MmRUVk5WYmhnUWJaVG1sdWlhbjU2K2l2ck9aNmY1RVFSMmxWaXQwbTQwekRxYnBEOHdONUpFK2M5SzZld29qbU95RXVQZ2JmZk1iRlhLOTExZTg2U1RxaUt1OWRMNjU0UGR2WUJSMXpvbkloSjhwK3NmRFRlVDh3PT0iLCJtYWMiOiJhMTA5MjQ3M2I3NWNiODI3MGVhZmZmMGRkOWIzYWQ5MzQ4ZGZlMWU4OWFjMjYwM2UyOWVhY2FlZTM1MDA3NzBjIn0=
eyJpdiI6Im02VG96bWY5UWs0bXRmNHFyQSs0K0E9PSIsInZhbHVlIjoib0pJUnVQQkZPeksxSThobHRtS1JidE9tYXVoNEFvdTdwK2I5TUpvZHRtMUhMd3J5dWlsczNnODdGRWg4XC9QV0lOTmpwZyszc09PZHUwTk12S3FcLzJBdUxIYlg4TERLeXFxVmVnRVhiMDY0UW9La3NxXC9MYTRGK1Yxd3I5aElCbjRwMUE0YmY5RDRJUDlFanZVcCtyaGswTTdcL0hTemhRN3QxMkgwTzB3aGFtanVKRlBPWXdPNmo4YytjbmtsNlU3aGh1Q0k2WHpsZGtvN0gzeDNkTDZyRUFIdmhhOU1BRk5URTNHb1N3azl1bG5jbHZGdW1hRmRmaWd1dVZLcmJVT1dyQUtGYUZTQis1QjlDb3lMZ1FhZm5BPT0iLCJtYWMiOiJmM2I4NGI5ZjNmMmI0ZTNjZmJiZTA2ODYwMTFlNTM0N2Y5OWY4ZmFjYzk5Y2I5NjU2NTQ4ZDZjZDdkYTAyNzdmIn0=

Xe ngựa băng tự chạy xa, mang theo cả Thánh Nữ với lửa giận ngút trời, biến mất trong hư không.

Ads
';
Advertisement
x