CHƯƠNG 1446
Cột lửa phóng lên trời, Cửu Thiên điên cuồng giãy giụa trong cột lửa, cứ như bị công pháp phản phệ.
Mọi người ngẩn ra khi nhìn cảnh đó, vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ.
Cột lửa nhanh chóng biến mất, mà bóng người Cửu Thiên cũng biến mất không một dấu vết, chỉ còn một nhúm tro bụi.
“Hắn chết rồi sao?”
Một võ giả bên cạnh hét thất thanh.
“Bị công pháp phản phệ nên chết rồi!”
Đám võ giả hét lên, sau đó họ đều nhìn thánh nữ bằng ánh mắt đầy thù hận.
“Chính là cô ta! Thuộc hạ của con yêu nữ này đã giết chết Thánh Thụ Vương!”
Mọi người vô cùng tức giận, điên cuồng lao về phía thánh nữ.
Con ngươi của Thánh Nữ như sắp rơi ra. Cô ta không tin Cửu Thiên sẽ chết dễ dàng như thế.
Rõ ràng Cửu Thiên lại dùng công pháp ẩn thân, cố ý lừa bọn họ.
Cửu Thiên anh hay lắm, đã giết người còn không quên để tôi gánh tội thay!
Thánh nữ tức xém ngất!
Quả thật Cửu Thiên đã đùa giỡn cô ta trong lòng bàn tay!
Tuy nhiên lúc này rõ ràng chẳng có ai nghe cô ta giải thích.
Nhóm võ giả điên cuồng như không muốn sống, họ xung phong lao về phía thánh nữ giống hệt tự sát.
Mỗi võ giả đều sử dụng sức mạnh cao hơn tu vi của mình, cố gắng giết chết Thánh Nữ. Thánh nữ vô cùng chật vật, cứ như sắp không thể chống đỡ.
Cửu Thiên thản nhiên đứng đó, lồng khí bao phủ cả người hắn, ngoài ra còn loại bỏ hết ngũ hành thiên địa.
Đương nhiên hắn không sao, hắn phóng ngọn lửa đó mà có thể thiêu cháy bản thân mới gọi là lạ.
Cửu Thiên rất hài lòng với biểu hiện của mình, thủ thuật che mắt nho nhỏ, cộng thêm kỹ thuật diễn thích hợp và tiếng hét rõ ràng. Kể từ đó, không chỉ mục đích của hắn thành công, mà ngay cả thánh nữ cũng nghĩ hắn đã chết chẳng cần nghi ngờ.
Cướp vạc lại còn đùa giỡn hắn lâu như thế, nên dĩ nhiên hắn sẽ không dễ dàng tha cho thánh nữ.
Nếu Thánh Nữ muốn mượn tay võ giả nước Linh để giết hắn? Vậy tại sao hắn không thể mượn tay võ giả nước Linh để giết Thánh Nữ.
Dù sao tu vi và trình độ trung bình của võ giả nước Linh không cao, cũng chẳng quá thông minh. Chiêu thức kia khiến Cửu Thiên có thể ẩn nấp trong thiên địa, thậm chí ngay cả Tùng Văn cũng chẳng nhìn ra. Hắn chẳng sợ bị người khác phát hiện.
Trong lòng Cửu Thiên thầm nghĩ, dĩ nhiên chiêu này chỉ có thể đối phó với võ giả nước Linh. Nếu đổi thành cao thủ thái canh nước Võ Đình, có khi vô tác dụng.
“Tiểu thư!”
Một tiếng la vang lên từ trên bầu trời.
Bóng người Từ lão hạ xuống trước mặt thánh nữ.
Ánh sáng màu lam văng, hơn mười võ giả cánh bạc bỏ mạng.
Tùng Văn theo sát Từ lão, hắn ta đứng kiêu ngạo trên cây đại thụ che trời.
Tùng Văn tức giận, lạnh lùng nói: “Hôm nay các người dám to gan ám sát Vương gia, hôm nay tôi sẽ khiến các người phải hóa thành tro!”
Cả người Tùng Văn run rẩy.
Dù hắn ta là thuộc hạ của Thánh Thụ Vương, thế nhưng chỉ có vài người biết. Lúc trước, khi hắn ta còn nghèo khó, chính Thánh Thụ Vương đã nhìn trúng hắn ta sau đó bồi dưỡng bằng nguồn lực quốc gia. Cho nên hắn ta mới có thành tựu như hôm nay!
Chỉ dựa vào ân tri ngộ này, đã đáng giá để một võ giả phải báo đáp đến tan xương nát thịt.
Nhưng hôm nay, Thánh Thụ Vương lại chết trước mặt hắn ta.
Vậy sao mà Tùng Văn không hoảng sợ, sao mà hắn ta không nổi giận.
Lúc này, chỉ có giết sạch thánh nữ và Từ lão, mới có thể giải mối hận trong lòng hắn ta.
Thánh Nữ chẳng biết nói sao, đành nấp sau người Từ lão.
Lúc này cả người Từ lão toàn là máu. Rõ ràng liều mạng với Tùng Văn là một chuyện ngu ngốc. Ông ta đã phải trả một cái giá đắt.
Từ lão nói nhỏ: “Tiểu thư. Đợi tôi dùng chiêu tiếp theo, cô hãy lấy xe ngựa, chạy thẳng ra ngoài. Tôi sẽ dùng chút sức mạnh cuối cùng để tiễn cô một đoạn!” Thánh Nữ giận dữ nói: “Ông định làm gì?”
Từ lão cười nhạt: “Đại trượng phu, kể cả có chết trong trận chiến nhưng vẫn còn vẻ vang. Từ Kiệt tôi đã tung hoành thiên hạ hơn trăm năm, hôm nay cũng đến lúc hiến thân cho Thiên các
Nói xong, trên người Từ lão từ từ hiện ra ánh sáng chói lọi.
Ánh sáng này có màu xanh thẳm cứ như bầu trời.
Cửu Thiên lập tức cảm thấy nguy hiểm, hắn vội cẩn thận lùi về phía sau!
Tùng Văn nhíu chặt mày, có vẻ hắn ta cũng cảm nhận được, chiêu này của Từ lão rất mạnh.
Cả người Tùng Văn, cũng bắt đầu phát ra ánh sáng màu trắng ngà, đó là một trong hai loại khí của âm dương.
“Tiểu thư, đi!”
Bỗng nhiên, Từ lão quay lại vỗ một chưởng vào người thánh nữ.
Thánh Nữ bắn ra ngoài, bay thẳng về phía phía chân trời, xa ngựa bằng băng xuất hiện trên trời, tốc độ nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thấy cảnh đó, Tùng Văn định giơ tay ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, Từ lão lại lao đến trước mặt hắn ta như phát điên, sau đó ôm chặt lấy hắn ta!
Mắt ông ta như hạt băng, cả người cứng như thép lạnh.
Nhưng Từ lão chẳng sợ hãi, mà chỉ cất tiếng cười to: “Bắc cương có đất nước, sống trên băng hàng trăm nghìn năm. Hỏi anh hùng trong thiên hạ, họ là người ở đâu. Họ trả lời chỉ ở Thiên các!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất