CHƯƠNG 1419
Hắc viêm hừng hực, Tiểu Hắc đập hai cánh thì biển lửa ngập trời.
Truy binh lui lại, Cửu Thiên lớn giọng hét: “Chúng tôi không có bắt cóc bệ hạ của các người, bệ hạ vẫn chưa chết, tôi chỉ muốn trị thương cho bệ hạ. Các người có thể dừng lại trước không?”
Giọng nói của Cửu Thiên đã đủ lớn, tiếng hét như sấm rền.
Nhưng ngay sau đó, Thánh Thụ Vương dùng giọng nói càng lớn hơn hét lên: “Đừng tin lời nói dối của cậu ta, cậu ta đang kéo dài thời gian! Lên! Mọi người theo tôi!”
Thánh Thụ Vương dẫn đầu lao về phía Cửu Thiên, một kiếm vừa rồi của Cửu Thiên không những làm cơ thể của ông ta bị thương, điều quan trọng hơn là còn vả mạnh vào mặt của ông ta.
Thánh Thụ Vương thẹn quá hóa giận, trong mắt lập lòe sát cơ, canh kình toàn thân hóa thành ánh sáng chói mắt, lao thẳng về phía Cửu Thiên.
Không thể không nói, thêm một đôi cánh, ở phương diện tốc độ quả thật nhanh hơn vài phần.
Thánh Thụ Vương vừa dứt lời thì lao tới trước mặt Cửu Thiên.
Cánh tay phải lập tức hóa thành một thanh đao gỗ khổng lồ, chém về phía đầu của Cửu Thiên.
Cửu Thiên vung trọng kiếm Vô Phong, Sinh Tử Luân Chuyển Kình, tam chuyển, Thần Ma Biến!
Canh khí bốc lên trời, kiếm khí vô hình khuếch tán từ trên trọng kiếm Vô Phong.
Sóng văn không gian rung động, nơi đi qua, không còn thứ gì hoàn hảo, Tiểu Hắc dưới chân cũng bị lực lượng mạnh mẽ của Cửu Thiên tác động, nhất thời dừng thân ảnh.
Bup!
Binh khí của hai người va chạm, đao gỗ khổng lồ trong tay Thánh Thụ Vương lập tức bắt đầu nứt từng chút.
Binh khí huyễn hóa ra làm sao so được với thần binh thật sự.
Đây cũng là lý do tại sao tất cả các võ giả, bất luận mạnh cỡ nào cũng buộc phải có binh khí kiếm trong tay.
Một thanh thần binh, không chỉ mang lại sự tự tin, còn gia tăng rất lớn đối với võ kỹ.
Võ giả của nước Linh lao tới từ xung quanh đều hóa thành mưa máu lũ lượt rơi xuống.
Thánh Thụ Vương phát ra tiếng gầm giận dữ, gân xanh trên trán nổi lên, cả gương mặt đỏ bừng.
Ông ta thế nào cũng không ngờ, Cửu Thiên trẻ như vậy thì có tu vi mạnh hơn ông ta. Hai người đấu chính diện, ông ta đã dùng hết sức vẫn bị Cửu Thiên áp chế.
Lực lượng trên người như núi, một kiếm chém tan canh kình toàn thân của Thánh Thụ Vương. Sau đó mang theo âm thanh ầm ầm vang lên, Thánh Thụ Vương bay ra với canh kình bạo liệt.
Một kiếm của Cửu Thiên san bằng không gian trăm trượng xung quanh, nhưng các võ giả của nước Linh vẫn lao tới như thủy triều.
Binh khí giơ cao, hét giết động trời, Cửu Thiên nhìn một màn này, tiếp tục lớn giọng hét. Nhưng lần này tiếng hét của hắn trực tiếp bị tiếng hô giết nhấn chìm.
Cửu Thiên bất lực, lần nữa giẫm chân một cái, lớn giọng nói: “Đi mau, để bệ hạ của nước Linh ở đằng trước!”
Thập Tam nghe vậy không chút do dự giơ cao bệ hạ thiếu nữ lên, đối với loại sát thủ như hắn ta mà nói, loại tình cảm thương hoa tiếc ngọc này trước giờ đều là hư vô.
Bệ hạ thiếu nữ giống như một lá cờ, đập vào mắt mọi người.
Tất cả võ giả của nước Linh lao tới lập tức không dám dùng trận pháp khoảng cách xa công kích nữa.
Ở một bên khác.
Bóng dáng của thánh nữ từ trên không đáp xuống, giống như diều đứt dây.
Băng tinh vỡ nát, ông lão ở bên cạnh thánh nữ, khóe miệng cũng dính máu, lật người đáp xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu.
Cây khổng lồ vẫn thế, trên cành cây, cành cây trong tay Tùng Văn hóa thành tro bụi.
“Tôi đã nói, hai người không phải đối thủ của tôi”
Giọng nói bình tĩnh như nước, ánh mắt lạnh như băng, Tùng Văn lại nhẹ nhàng bẻ một cành cây từ bên cạnh, chỉ vào hai người thánh nữ.
Vừa dứt lời, Tùng Văn vung tay. Một luồng ánh sáng xuất hiện trên bầu trời, sau đó hóa thành cột ánh sáng rơi xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất