CHƯƠNG 1418
Ai có thể ngờ, ông lão nhìn trông ôn hòa bình tĩnh, trước giờ không nói nhiều này lại có sát ý khát máu vô cùng mãnh liệt.
Hàn băng bên người lưu động ánh nên màu máu, thánh nữ và ông lão đều nhìn chằm chằm Tùng Văn.
“Giết!”
Hai người cùng lúc lao về phía Tùng Văn.
Tùng Văn thấy hai người giết tới, lại chỉ nhẹ nhàng bẻ một cành cây ở trên cây, ở trên không vẽ một vòng tròn.
“Âm dương chia hai cực, hai cực là lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái!”
Ngay sau đó, bóng dáng của thánh nữ và bóng dáng của ông lão đã giết tới trước mặt Tùng Văn.
Thánh nữ đâm một kiếm ở trong vòng tròn, ông lão cũng vỗ một chưởng vào vòng tròn.
Sóng văn lực lượng dấy lên, Đằng Giáp Vệ bay tới từ xung quanh, ngay lập tức cơ thể sụp đổ, rơi xuống như mưa.
Thánh Thụ Vương thấy một màn này, trong lòng đã có tự tin.
Tùng Văn là đệ nhất cao thủ trừ mấy lão tổ không xuất thế của nước Linh bọn họ.
Có ông ta ra tay, mười thánh nữ cũng không chạy được!
Bốn phương tám hướng, vô số Đẳng Giáp Vệ vẫn đang từ trên Thần Sơn chạy tới, bên dưới cũng có thành vệ quân của thành Thiên Không như đóa hoa chạy tới.
Mấy sứ giả cỏn con của nước khác sao có thể đối kháng với cả một nước.
Lúc này tới mức độ này, dường như đã trở thành kết cục đã định.
Nhưng vào lúc Thánh Thụ Vương đắc ý, trong ngọn lửa, một tiếng quát vang lên, sau đó một thanh trọng kiếm giết tới trước mặt ông ta!
Thánh Thụ Vương lập tức triển khai canh kình của mình, ông ta cũng là võ giả nửa bước Thiên Canh, sao lại sợ một tên nhóc đi theo thánh nữ mở mang kiến thức. Ông ta chỉ nhấc tay lên, muốn tóm lấy kiếm của Cửu Thiên.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên bèn dùng kiếm của mình nói với Thánh Thụ Vương, cái gì gọi là tự đại, là bi kịch.
Khoảnh khắc trọng kiếm Vô Phong tiếp xúc tới người của Thánh Thụ Vương, Cửu Thiên bèn kích hoạt đạo vực trên kiếm.
Gần như là thế như chẻ tre, canh kình trên người của hắn trực tiếp bắn ra.
“Nhị chuyển, Quỷ Thần Kinh!”
Bup!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, kiếm của Cửu Thiên chém trên người Thánh Thụ Vương.
Tuy một kiếm này của Cửu Thiên không có chia ông ta thành hai, nhưng trên người ông ta phun máu ra, rõ ràng một kiếm này cũng đủ cho ông ta chịu thiệt.
Cửu Thiên một kiếm chém bay Thánh Thụ Vương đang chặn đường, lao về phía bệ hạ.
Lúc này Lâm Thủ Phủ chặn ở trước mặt Cửu Thiên, tu vi Địa Canh cảnh dâng lên, lớn giọng nói: “Cửu Thiên, cậu làm cái gì?”
Vừa nói xong, trong biển lửa, một bộ vuốt rồng vỗ ra, Tiểu Hắc cõng Thập Tam và Linh Bối, một chưởng đập Lâm Thủ Phủ bay ra mấy trăm mét, không hề lưu tình.
Cửu Thiên đương nhiên biết, lúc này không phải lúc nói đạo lý.
Lại vung một kiếm, chặn mười mấy võ giả ở trước mặt hắn, đồng thời bị hắn chém bay bằng một kiếm.
Bóng dáng của bệ hạ nước Linh trực tiếp đập vào mắt.
Đưa tay tóm lấy, kích hoạt lực hút canh khí, thiếu nữ trực tiếp bay qua.
Cửu Thiên đón lấy, lập tức truyền canh khí vào, ngay sau đó, vị bệ hạ của nước Linh này phát ra một tiếng rên đau đớn.
“Còn sống! Lão Cửu, trị thương!”
Ngay lập tức, Cửu Long Huyền Cung Tháp trong cơ thể của Cửu Thiên bắt đầu điên cuồng truyền lực lượng cho bệ hạ của nước Linh.
Sau đó, vị bệ hạ của nước Linh này vậy mà mở hai mắt ra.
Mặt Cửu Thiên lộ vẻ vui mừng, chỉ cần bệ hạ thiếu nữ này không chết, vậy mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển.
Các quan viên ở xung quanh lao tới cũng nhìn thấy dáng vẻ thở dốc của bệ hạ, lớn giọng hét: “Bệ hạ chưa chết, bệ hạ vẫn chưa chết. Các người lập tức để bệ hạ xuống!”
Cửu Thiên vừa muốn lên tiếng, Thánh Thụ Vương lại bừng bừng tức giận lao tới, đồng thời hét to: “Bọn họ bắt cóc bệ hạ, tất cả mọi người, theo tôi giết!”
Trọng kiếm Vô Phong càn quét một phiến, Cửu Thiên nhảy lên lưng của Tiểu Hắc, lớn giọng nói: “Đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất