CHƯƠNG 1417
Âm thanh vang vọng bầu trời.
Một tiếng hét của Thánh Thụ Vương lập tức hút một đám Đằng Giáp Vệ đang điên cuồng tới.
Đám Đằng Giáp Vệ này rõ ràng đã đỏ ngầu con mắt, ở trước mặt bọn họ, ở dưới mí mắt của bọn họ, bệ hạ vậy mà bị tập kích.
Bọn họ còn có mặt mũi nào mệnh danh là cấm quân của đế quốc, bọn họ còn có mặt mũi nào đối mặt với người dân của cả nước Linh.
Đằng Giáp Vệ phẫn nộ, lúc này chỉ muốn xé xác đám người thành vạn mảnh!
Canh kình bốc lên, những Đằng Giáp Vệ này mỗi người đều có tu vi Nguyên Canh từ cấp bảy trở lên.
Suy cho cùng là tinh nhuệ của nước Linh, khoảnh khắc bọn họ giết tới, Cửu Thiên bèn cảm nhận được loại dao động chiến trận nào đó.
Những Đằng Giáp Vệ này tuyệt đối từng luyện công pháp hợp kích.
Khi bọn họ ra tay sẽ dẫn động thiên địa ngũ hành.
Cửu Thiên không chút do dự, vung một kiếm.
Võ giả Nguyên Canh Cảnh cỏn con cũng muốn giết hắn, thật sự là người si nói mộng!
“Lôi Quang Song Long Kiếm!”
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, mấy Đằng Giáp Vệ lao ở trên cùng bị một kiếm của Cửu Thiên chém ra.
Sấm sét và ngọn lửa tấn công, trên người mỗi một Đằng Giáp Vệ đều cháy đen một mảng.
Ngọn lửa còn thuận thế bao trùm bóng dáng của Cửu Thiên!
Sóng lửa kịch liệt hất bay mười mấy quan viên của nước Linh.
Cửu Thiên vốn ngồi ở trên hoa ngũ sắc, cách bọn họ khá gần. Vậy nên đám người này trực tiếp gặp nạn!
Gương mặt Thánh Thụ Vương lạnh lẽo, ông ta hình như không ngờ Cửu Thiên cũng là một kẻ có bản lĩnh, có điều những cái này đều không quan trọng, mấu chốt là thánh nữ trên đài cao.
Băng tuyết ngập trời, thánh nữ và ông lão đằng sau giết rất ác liệt.
Tất cả các võ giả xông lên, ngay sau đó biến thành tượng băng trong tay hai người.
Kiếm Vạn Tải Băng Thần trong tay thánh nữ đã siết chặt. Mỗi kiếm chém xuống, đều sễ có ba tới năm người hóa thành tượng băng.
Rồi vung kiếm đập, trực tiếp biến thành vụn băng ngập trời.
Ông lão ngược lại không có bạo lực như vậy, nhưng cách thức chiến đấu của ông ta càng quỷ dị hơn.
Chỉ cần đi qua từ bên cạnh những Đằng Giáp Vệ này, ngay sau đó, những Đằng Giáp Vệ đó sẽ hóa thành một vũng nước đá.
Thực lực mà hai người thể hiện đã vượt qua trình độ võ tướng của nước Linh có thể tiếp nhận.
Mấy võ quan vốn lao ở trên cùng, thấy như vậy, lập tức dừng bước chân của mình, còn không ngừng lùi lại.
Hết cách, bọn họ lên cũng là đi chết.
“Tùng Văn!”
Thánh Thụ Vương hét to một tiếng, đối với loại tình huống này, ông ta sớm đã có chuẩn bị.
Trong bầu trời, bỗng một cái cây khổng lồ rơi xuống, đập cái rầm lên lôi đài.
Thánh nữ và ông lão cùng lúc cảm thấy không đúng, vội vàng lùi ra, lúc này mới tránh được công kích của cây khổng lồ.
Ngay sau đó, cái xuất hiện ở trong mắt mọi người hiển nhiên là một cái cây khổng lồ mọc tứ chi, biết đi.
Cành khô queo, không có lá.
Trên cành cây, một ông lão ngồi đó, nửa bên cơ thể như gỗ, nửa bên cơ thể như người.
Ông ta chính là một trong ba đại cường giả Thiên Canh dưới trướng Thánh Thụ Vương.
Tùng Văn!
“Giơ tay chịu trói đi!”
Tùng Văn liếc nhìn thánh nữ và ông lão, khẽ nói.
Thánh nữ đương nhiên là hừ lạnh một tiếng, lớn giọng nói: “Thiên Canh cỏn con, ông nghĩ tôi thật sự sẽ sợ ông sao?”
Trên người phóng hết canh kình ra, tu vi nửa bước Thiên Canh lộ ra.
Mọi người kinh ngạc, không ít quan viên của nước Linh bỗng phát hiện, bọn họ vì thánh nữ dựng lôi đài tỉ võ là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Một cự thú băng tinh xuất hiện ở đằng sau ông ta, đó là một con soi mắt băng, tản ra khí tức vô cùng hung tàn, đại biểu cho võ kỹ và võ đạo của ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất