Suy cho cùng thì Kiều Vũ cũng chỉ là một con người bình, vẽ tranh với cường độ cao như thế khiến cơ thể hắn thấy mệt mỏi.
Lâm Huyền nhanh chóng truyền cho hắn nguyên khí, với tác dụng của luồng nguyên khí dày đặc, sắc mặt của hắn mới trở nên tươi tắn hơn chút.
“Thật ngưỡng mộ sức mạnh của Lâm huynh đây.”
Kiều Vũ mở lời, gương mặt hắn tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Nếu như ta cũng là một võ giả, thì cách vẽ tranh của ta có lẽ cũng sẽ có tiến bộ.”
Lúc này Lâm Huyền cũng chỉ có thể thở dài.
Hắn cũng đã từng kiểm tra sức khỏe của Kiều Vũ rồi, cũng giống như hắn nói, cả đời này của hắn không có khả năng tu luyện được.
Hoặc có lẽ, đây chính là số mệnh của hắn vậy.
Kiều Vũ có được thiên phú vẽ tranh mà người thường khó bề sánh kịp, nhưng sức khỏe của hắn lại yếu ớt hơn so với người thường.
Hai người họ nói chuyện cả một đêm, nói từ chuyện vẽ tranh đến chuyện tu luyện, họ nói với nhau rất nhiều thứ.
Đêm đó Lâm Huyền cũng thu hoạch được rất nhiều.
Kiều Vũ không những hiểu biết nhiều về hội họa, hắn cũng có hiểu biết về võ đạo giống như Lâm Huyền vậy.
Nếu như được như hắn nghĩ, nếu như có thể đem hội họaj và võ thuật kết hợp lại với nhau, thì sẽ mang đến một hiệu quả không ai có thể ngờ đến được.
Khi hắn đưa ra cái suy nghĩ này, Lâm Huyền cứ khen ngợi không thôi.
Trận pháp của các khôi lỗi sư, là thứ cũng tương tự như thế.
Thông qua việc vẽ một bức tranh, có thể đạt đến một thứ hiệu quả thần kỳ.
Lâm Huyền tự mình âm thầm ghi nhớ lại, hắn cảm thấy sau này ắt hẳn bản thân mình có lẽ sẽ dùng đến.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm thì thương đội đã khởi hành rồi.
Với ấn tượng về chuyện diễn ra tối ngày hôm qua, mọi người ngày càng kính nể Lâm Huyền hơn.
Có sức mạnh to lớn, lại còn có kĩ thuật vẽ khiến người ta đắm chìm, lâm hueyefn cứ như một ẩn số, khiến người ta có chút thắc mắc.
Mấy ngày tiếp theo đó, Lâm Huyền cứ cùng Kiều Vũ nghiên cứu mấy chuyện có liên quan đến võ đạo.
Sau vài ngày, Lâm Huyền đã thu hoạch được rất nhiều thứ.
Cuối cùng họ đã đi đến biên giới của Thiên Tuyết Quốc.
Mọi người nói lời tạm biệt và chuẩn bị chia tay nhau.
Tuy nhiên cũng chính vào lúc này, có một tiếng huýt sáo vang lên trong không trung!
Tiếng huýt sáo gọi ngựa!
Sắc mặt của Lâm Huyền có chút thay đổi, dĩ nhiên hắn hiểu tiếng này có ý nghĩa gì.
Tiếng huýt sáo gọi ngựa được dùng để gọi ngựa đến, nhưng mà người thường ít khi sử dụng đến thứ này.
Còn vì sao mọi người lại biết đến thứ này, là bởi vì thổ phỉ!
Khi giao tiếp với nhau, đám thổ phỉ thường sẽ sử dụng đến tiếng huýt sáo gọi ngựa.
Bây giờ tiếng huýt sáo gọi ngựa đã vang lên, vậy thì có nghĩa là thương đội đã bị bọn thổ phỉ nhìn trúng rồi.
“Lâm huynh”
Kiều Vũ nhìn sang Lâm Huyền, trông hắn có chút lo lắng.
Không ai lại ngờ rằng lại gặp phải bọn thổ phỉ.
Thiên Tuyết Quốc chính là một đế quốc vô cùng hùng mạnh, quốc gia này cũng có hằng hà sa số binh sĩ.
Ở nơi như thế này thì thổ phỉ hoàn toàn không có chỗ để kiếm ăn.
Vậy mà bây giờ, bọn họ lại gặp phải loại chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra này.
Lâm Huyền khẽ bật cười.
Nếu như trưởng thương đội đã trả thù lao rồi thì hắn sẽ khiến cho món thù lao này trở nên vô cùng xứng đáng!
“Dám cướp bổn tiểu thư ngay tại biên giới của Thiên Tuyết Quốc này, bộ các ngươi chưa được sinh ra hay sao!”
Kiều Tử đi lên phía trước, đứng đầu thương đội.
“Các tên thổ phỉ ở phía trước nghe đây, bổn tiểu thư chính là đứa con gái thứ bảy của dòng tộc thương gia Kiều gia, các ngươi biết rồi thì mau tránh đường đi!”
Cả đường đi, nàng đã chịu không ít uất ức ở trước mặt của Lâm Huyền, càng không có mặt mũi để làm tì nữ của Lâm Huyền.
Bây giờ đã đến Thiên Tuyết Quốc rồi, với tính cách của nàng, sao lại tiếp tục để người ta bắt nạt được chứ?
Nàng vừa nói xong, có mấy cái bóng xuất hiện ở phía xa xa.
Người đó cưỡi ngựa, sau lưng hắn có một thanh kiếm, hắn lạnh lùng nhìn nàng nói.
“Người của Kiều gia hả?”
Gương mặt của Kiều Tử ra vẻ kiêu ngạo, thậm chí nàng còn không thèm nhìn chính diện người đó nữa.
Thân là thất tiểu thư của Kiều gia, dĩ nhiên người những người này nàng đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Nàng không hề quan tâm, còn Lâm Huyền thì ung dung tiến về phía trước mấy bước.
Chính vào lúc này, đột nhiên có một tiếng động xé gió vang lên.
“Vù!”
Chỉ thấy có một cái cung tên bay về phía của nàng.
Tốc độ của cái cung tên đó cực kì nhanh, vừa nhìn là biết muốn tấn công Kiều Tử rồi.
Vẻ mặt của Kiều Tử vô cùng sợ hãi, với tốc độ nhanh chóng này, trốn tránh với nàng mà nói cũng là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ.
Nàng vốn không phải là nhân tài võ đạo gì, tu vị của nàng cũng nằm ở tầm trung mà thôi.
Chính vào lúc này, có một cái bóng xuất hiện, ôm lấy nàng vào lòng.
“Cốp!”
Sau khi tiếng động đó vang lên, cung tên liền rơi xuống đất. Sau khi Kiều Tử nhìn thấy gương mặt ở trước mặt mình, tâm trạng nàng phức tạp hơn bao giờ hết.
Đến cuối cùng, vẫn là Lâm Huyền cứu lấy mạng nàng.
Nàng tựa mình vào lòng của Lâm Huyền, nàng sững người rất lâu, từ đầu đến cuối nàng đều nghĩ không thông tại sao lại như thế.
Rõ ràng nàng đã tiết lộ rõ ràng thân phận của mình rồi, mình chính là Thất Tiểu Thư Kiều gia!
Chắc hẳn đối phương cũng hiểu Kiều gia sẽ đồng nghĩa với cái gì, nhưng mà sao bọn họ lại còn ra tay với nàng cơ chứ?
Tuy rằng Kiều gia không phải là hoàng thân quốc thích gì, nhưng cũng là một gia tộc cực kì có tiếng ở thành trì lớn thứ hai trong Thiên Tuyết Quốc này, là một trong ba gia tộc nổi tiếng nhất.
Cho dù có gặp phải hoàng thân quốc thích, thì đối phương cũng phải nể họ mấy phần.
Đám thổ phỉ này lại đi hành động như thế, không lẽ không sợ Kiều gia báo thù hay sao?
“Ngươi ôm đủ chưa hả? Ôm đủ rồi thì mau mau tránh ra!”
Lâm Huyền lạnh lùng lên tiếng nói.
“Ta không muốn đem theo vật cản đường khi đang chiến đấu đâu nha.”
Kiều Tử liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Lâm Huyền.
“Đi trốn sau lưng của quân ngựa đi, để ta giải quyết chi.”
Lâm Huyền mở miệng nói.
Tuy rằng đám thổ phỉ này đông người, nhưng bọn họ không thể mai phục khi đang ở trên đất bằng này.
Có rất nhiều người trong thương đội nhanh chóng trốn đi, chỉ còn lại mỗi một mình Lâm Huyền mà thôi, một mình hắn đối phó với đám thổ phỉ đông người đó.
“Ẩy, còn có người ra mặt vì Kiều gia hay sao?”
Tên thổ phỉ đứng đầu lạnh lùng liếc nhìn Lâm Huyền rồi nói.
“Ta thấy ngươi cũng không phải là người của Kiều gia, cần gì phải bán mạng cho bọn họ chứ?”
“Để lại tài sản trên người ngươi đây, bọn ta còn có thể chừa cho ngươi một con đường sống.”
Hắn vừa nói xong, người trong thương đội liền trở nên căng thẳng hơn.
Nên biết rằng, Lâm Huyền đã là niềm hy vọng cuối cùng của bọn họ rồi.
Nếu như đến lâm hueyefn cũng chọn lựa bỏ cuộc, vậy thì bọn họ chỉ có thể để mặc đám thổ phỉ kia giết hại rồi.
“Tiền tài đi theo người, dĩ nhiên cũng biến mất theo người.”
Lâm Huyền lạnh lùng nói.
“Ta nhận tiền của bọn họ rồi thì phải tiễn họ an toàn quay về Thiên Tuyết Quốc thôi.”
Nghe thấy hắn nói như vậy thì sắc mặt của tên thổ phỉ liền thay đổi.
“Ta thấy ngươi chán sống rồi đó!”
“Các huynh đệ, bắn tên!”
Đột nhiên, một cơn mưa cung tên dồn dập đổ xuống.
Trên vòm trời, cung tên dày đặc như châu chấu cào cào vậy.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng trốn phía sau quân ngựa, họ sợ sẽ động phải cơn mưa tên đó.
“Hừ!”
Lâm Huyền lạnh lùng hừ một tiếng, Chân Long Kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn.
Thần đạo kiếm pháp.
Chân Long Kiếm biến thành một cái bóng mờ, cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Có một luồng sáng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Lâm Huyền.
Những cung tên rơi vào trong luồng sáng này đều bị gãy ra hết.
Khi nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của đám thổ phỉ đó trông vô cùng khó coi.
Không ai ngờ rằng sức mạnh của Lâm Huyền lại to lớn đến thế, cơn mưa tên dày đặc kia lại không thể làm khó được hắn.
“Hay là xác ngươi cùng nhau xông lên đi.”
Lâm Huyền giơ kiếm lên, lạnh lùng nhìn sang bọn họ.
Trên đầu tên thổ phỉ kia nổi cả gân xanh, hắn hét lớn một tiếng.
“Xông lên, giết chết hắn!”
Sau đó, có rất nhiều tên thổ phỉ cưỡi ngựa xông lên.
Cách xông lên này của bọn họ khiến Lâm Huyền phải cau mày lại.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất