Đợi lâu rồi á? 

             Kiều Vũ vô cùng sững sờ. 

             Cái này mà gọi là đợi lâu cái gì chứ? 

             Hắn vẽ bức Hàn Tùng Đồ này, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, còn hơn khoảng thời gian một nén nhang nữa là. 

             Vậy mà Lâm Huyền vẽ con chim này, chưa dùng đến thời gian để uống một tách trà nữa. 

             Nên biết rằng, vẽ một bức tranh cần phải có một khoảng thời gian rất dài. 

             Kiều Vũ có thể vẽ ra trong khoảng thời gian một nén ngang, là bởi vì hắn đã từng phát họa bức Hàn Tùng Đồ này trong lòng rồi. 

             Hắn cứ đứng nhìn bức Hàn Tùng Đồ trước mặt mình, không biết bản thân mình nên nói gì. 

             Nếu như không phải hắn chứng kiến được những kiến thức nền vững chắc đó của Lâm Huyền, thì hắn thậm chí có chút nghi ngờ, liệu Lâm Huyền có đến đây để chọc ghẹo bản thân hắn hay không. 

             “Lâm huynh, hay là… ngươi vẽ thêm chút nữa đi?” 

             Kiều Vũ lên tiếng thăm dò hỏi. 

             Kiều Tử đứng ở bên cạnh cười nhạo lên tiếng. 

             “Bộ muốn lừa trẻ con hay gì? Ngươi thế này mà gọi là hoàn thiện hả? Đúng là buồn cười thật đó!” 

             Lâm Huyền dùng ánh mắt sâu xa để liếc nhìn nàng, hắn không hề nói gì cả. 

             Lúc này người của thương đội cũng đã tập trung đến đây. 

             Bọn họ nhìn thấy bức Hàn Tùng Đồ, gương mặt họ cũng có vẻ khó hiểu. 

             Nhưng mà, không ai trong số họ dám mở miệng chọc giận Lâm Huyền, suy cho cùng, thực lực của Lâm Huyền đã được phơi bày ra đó rồi. 

             Chính vào lúc này, Kiều Vũ như thể đã nhìn ra được điều gì đó. 

             Hắn đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát bức tranh. 

             Sau khi xem được một lúc, hắn liền nắm lấy bả vai của Lâm Huyền, gương mặt hắn vô cùng kích động 

             “Thần kỳ quá rồi!” 

             “Thật sự quá thần kỳ rồi!” 

             “Lâm huynh, sao huynh lại có thể làm được như thế vậy?” 

             Lâm Huyền chỉ cười chứ không hề nói gì. 

             Những người bên cạnh đã hoàn toàn ngây người khi nhìn thấy bức tranh này, bọn họ không hiểu sao Kiều Vũ lại kích động đến thế. 

             Không ít người tiến về phía trước kiểm tra, nhưng họ không nhìn ra được gì cả. 

             Kiều Tử cũng đi lên trước kiểm tra một phen, nhưng nàng cũng không nhận thấy có gì không đúng cả. 

             “Biểu ca, ngươi muốn bảo vệ cho hắn hay sao?” 

             Kiều Tử mở miệng nói. 

             Nàng vừa dứt lời thì Kiều Vũ liền xoay người lại, thấp giọng nói. 

             “Im miệng đi, ngươi đang sỉ nhục vị họa sư cấp bốn này đấy!” 

             Họa sư cấp bốn hả?” 

             Kiều Tử há hốc mồm miệng, nàng nhìn sang Lâm Huyền. 

             Chỉ vẽ một con chim nà biến thành họa sư cấp bốn rồi hay sao? Hôm nay biểu ca uống lộn thuốc rồi hả? 

             Trong sự nghi hoặc của mọi người, Kiều Vũ lấy một cái bình nước ra, hắn đổ lên trên bức tranh đó. 

             Chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt, đã có kì tích xảy ra. 

             Con chim trong bức tranh khẽ vỗ cánh vài cái rồi bay ra khỏi bức tranh. 

             Đây là một con chịm bình thường hơn cả chữ bình thường, ở đâu cũng có thể thấy được. 

             Mà Lâm Huyền cũng không hề đè đậm cọ vẽ, hắn chỉ vẽ vài đường bút đơn giản mà thôi. 

             Vậy mà bây giờ, con chim này lại trở nên sống động vô cùng. 

             Không, dùng chữ sống động vô cùng để hình dung thì vẫn chưa phù hợp lắm. 

             Con chim này đã biến thành vật sống thật sự, nó bay ra ngay trước mắt mọi người. 

             “Đây là…” 

             Cho đến cả Kiều Tử, lúc này nàng cũng không thể nói thêm được gì nữa rồi. 

             Con chim đó có thể bay ra khỏi bức tranh, việc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm hiểu biết của nàng rồi. 

             Đột nhiên, không chỉ có như thế. 

             Khi bức tranh thấm nước hơn, một bông hoa tuyết rơi từ trên không xuống. 

             Một lúc sau, bầu trời đầy tuyết rơi hệt như lông vũ vậy. 

             Mà tấm giấy vẽ đó cũng từ từ biến mất, thay vào đó là hình ảnh của một cây tùng. 

             Những thứ bên trong bức tranh đều đã biến thành sự thật cả rồi! 

             Chuyện này đối với những con người bình thường kia mà nói thì thần kì vô cùng! 

             Khi những giọt nước trên bức vẽ dần dần khô lại, cây tùng và con chim kia cũng từ từ biến mất, bức vẽ lại trở về với hình dáng ban đầu. 

             “Lâm huynh, bức vẽ Hàn Tùng Đồ này, ngươi có thể trả lại nó cho ta được hay không?” 

             Gương mặt của Kiều Vũ đỏ bừng lên, hắn đưa ra yêu cầu. 

             Thân là một người họa sư, thân là một người có gia giáo, hắn không tài nào hiểu nổi hành động này của mình nữa rồi. 

             Hắn mà lại đi đòi lại thứ đã tặng cho người khác, đây chính là không biết giữa mặt mũi. 

             Nhưng mà, Kiều Vũ thật sự không thể nào khống chế nổi bản thân mình. 

             Bức tranh này đúng là quá hoàn mỹ rồi. 

             Chuyện này cũng giống như người luyện võ gặp được một loại binh khí như ước nguyện của mình, người chơi nhạc gặp được một loại nhạc cụ cực kì thích hợp với bản thân mình vậy. 

             Đối với họa sư mà nói, một bản vẽ hoàn mỹ chính là một bảo bối vô giá! 

             Lâm Huyền khẽ cười, hắn cuộc bức vẽ lại rồi đưa nó cho Kiều Vũ. 

             “Ta đã thừa nước đục thả câu rồi!” 

             Đây chính là lời nói từ tận đáy lòng của Lâm Huyền. 

             Tuy rằng Kiều Vũ chỉ là một họa sư cấp ba, nhưng mà ý vị bên trong tranh của hắn là thứ mà Lâm Huyền không thể so bì được. 

             Chỉ cần nhìn Lâm Huyền một lần, hắn đã có thể vẽ ra bức Hàn Tùng Đồ này, đây mới là một họa sư chân chính. 

             Lâm Huyền chẳng qua chỉ là một số thủ pháp đặc biệt, để bày tỏ ý vị của hắn ra ngoài mặt giấy mà thôi. 

             Về mặt ý vị thì Lâm Huyền vẫn còn kém xa hắn một bậc. 

             Kiều Vũ cẩn thận nhận lấy bức tranh, hắn sợ sẽ làm hỏng nó dù chỉ là một chút. 

             Sau đó, hắn nhìn sang Kiều Tử đang đứng ở bên cạnh. 

             “Tiểu muội à, có cược có chịu nhé!” 

             “Ngươi nói lời phải giữ lấy lời, nếu như đã đánh cược với Lâm huynh rồi, vậy thì phải thi hành lời hứa của mình đấy nhé!” 

             Sau khi nghe thấy hắn nói vậy, vẻ mặt của Kiều Tử thay đổi liên tục. 

             Với thân phận của nàng mà muốn nàng làm tì nữ cho Lâm Huyền hả? 

             Trong lòng của Kiều Tử tức giận vô cùng. 

             Còn nếu như nàng nuốt lời, vậy thì nàng sẽ mất giá trị thân phận thật sự! 

             Đột nhiên, Kiều Tử lại lâm vào cảnh khốn đốn. 

             “Sao vậy, ngươi muốn phá hủy lời cá cược của mình hay sao?” 

             Kiều Vũ nhướng mày nói. 

             Lâm Huyền khẽ thở dài, hắn vẫy tay nói. 

             “Thôi đi, nhớ bài học lần này là được rồi.” 

             Hắn không thích tính cách ngang ngược này của Kiều Tử, hắn đưa ra yêu cầu muốn nàng làm tì nữ của mình, chẳng qua là bởi vì hắn muốn dạy dỗ cho nàng một phen thôi. 

             Nếu như bắt hắn dẫn theo tì nữa bên cạnh, vậy thì hắn lại cảm thấy có chút không quen. 

             “Tiểu thư ta sẽ không để cho ngươi được lợi đâu!” 

             Kiều Tử lập tức lên tiếng nói. 

             “Nếu như ngươi không muốn ta làm tì nữ của ngươi, vậy thì đợi sau khi đến Thiên Tuyết Quốc, ta trả lại cho ngươi ba ngàn linh thạch trung phẩm, để bù đắp lại cho lần cá cược này!” 

             Nói xong, nàng xoay người quay trở về lều doanh của mình. 

             Ba ngàn linh thạch trung phẩm! 

             Những người bên cạnh khi nghe thấy lời này thì vôc ùng bất ngờ, dĩ nhiên bọn họ hiểu câu nói này có ý gì rồi. 

             Kiều Vũ khẽ gật gật đầu. 

             Dùng ba ngàn linh thạch trung phẩm để đổi lại cho nàng ba ngày tự do, vậy thì cũng xem như là công bằng rồi. 

             “Tiểu muội còn nhỏ, mong Lâm huynh lượng thứ cho.” 

             Lâm Huyền gật đầu, hắn cũng không truy cứu gì thêm. 

             Kiều Vũ lại lấy ra một tấm giấy vẽ mới, đặt lên trên bàn vẽ. 

             “Ta không thể kiềm chế lòng yêu thích của mình với Hàn Tùng Đồ, ta sẽ vẽ cho lâm sư huynh một bức họa khác xem như vật đền bù nhé!” 

             Nói xong, Kiều Vũ liền bắt đầu vẽ vời. 

             Lâm Huyền đứng ở một bên xem, âm thầm thở dài một hơi. 

             Tên Kiều Vũ này đúng là một thiên tài! 

             Lúc này, cách mà hắn sử dụng để vẽ vời, chính là thủ pháp mà Lâm Huyền sử dụng khi hoàn thiện bức Hàn Tùng Đồ kia. 

             Nếu nói loại thủ pháp này đơn giản thì nó đơn giản, nói nó phức tạp thì nó phức tạp. 

             Kiều Vũ chỉ là một họa sư cấp ba, chỉ nhìn thấy Lâm Huyền thể hiện một lần, thì đã có thể lĩnh ngộ được tinh hoa trong đó, đúng là một thiên tài vô cùng hiếm thấy! 

             Lâm Huyền im lặng đứng ở một bên, ngắm nhìn những nét bút rồng bay phượng múa của hắn. 

             Lúc này, Kiều Vũ dùng thời gian hai nén nhang, vậy thì chắc hẳn hắn đang luyện tập loại thủ pháp này rồi. 

             Lâm Huyền chỉ đứng một bên nhìn mà trong lòng liền thấy vô cùng bất ngờ. 

             Hắn chỉ là võ giả tài năng, chứ không phải một họa sư đích thực. 

             Tuy hắn có thể học được những thủ pháp hội họa này từ bên trong Thần Sơn, nhưng tính sáng tại và ý vị thì hắn vẫn còn kém xa Kiều Vũ. 

             “Xong rồi!” 

             Kiều Vũ nhấc cọ vẽ lên, gương mặt hắn trông có chút mệt mỏi. 

eyJpdiI6Imd3bTRGSkRDR1wvYXZpQkx3dUhtOWNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikw4VnZHY2ltem1sdm84ZzNYSFVud0RQQlA1NzNEWDZWK0dqNTBudDRjQ0FhNXlDeE1pSlN6XC82NnFsSmtYY2xWYXpjYWxSSngyVjRBY0pvRVo4OWFPQXRVdTZ2TTVtTGp6YWViZk5iaU5lRVN2bm5RZFwvaUs5bnhCblwvd2E4VUxBTlRVbHZWak9BVFVaU25FZFYwSElSSkFpbmQ1bEdhYkxEUlJEbHMrRERCdkZiYkVHbnhISXJVXC9ZS1djYWNmd1JtYVFlSWZkU1l2aEl6QXdkamdodEExdFNvTEJQZUIwelhSQjBDNGtPeVh3WnVKV0pFV0J1SDBEaEV3ZFJraWUrMUxjdXJIalNTQllYUTR6aG9NbHlQOTdDbmlJV0NOT0JHWGlxOU9tVVJEOD0iLCJtYWMiOiJiNjUxYmMwOGVmZmExMGE3YjA1ZjA5NWZlNWEyNjBmMGY2MTEyOWEzYzI4YWJkM2FmM2ViOTkyNTY2MGYxNTBlIn0=
eyJpdiI6InpsaUJGTEEreklwem9xS2l2dHpRcHc9PSIsInZhbHVlIjoicHppMHV5Y3h3THMyeEhWTGQ0OWFKZHVsdUpSU3dOUFBXRDFMZkNpNldmYlFLMDRZeFZxdHc1R0Vqc2RLeHZ0Zys4VThYUXhPVmVXU1FHdmRGVkM5Q1wvQlErTmV4cXhkQnYyXC9TTlwvbmdwUWNLSFdBYzR6R1ZteTJkVllKOVhla2t0T0JpeFB1YmZVVkJhdWt3cTVUQXFSOTc0bXRMNUVTcHMrOGVwNlpBd3JXYU5BTFlvSlFXU25WTmNhSGduUXJ0OFk4ZlwvVjMwbXRtN1QxR0NqbVNxOVRaV05XYnpXazRjaEFxRHdYWWx6WG1mcXBsNnFWRzBkUEZxYjZKbVJDSzZuQzVYVTB0dnRHbmxFQjM5bkszaHMyWDNpZzhVZDRSdzVvdWJrTUxEUkdaTGY3SldjSStIVlwvMVg0SXNFZUc2eVRmSFJ0ZjR6NjVvVVhPME5LUzVhdThqcGphXC9OS1hxa0o0ZDl1YVlLbTZFPSIsIm1hYyI6IjM0ZjEzNjM0ZmNlMjg4MGRhYTM3N2ZhMzUwNWFlYTZiYzc0YTMyYThiMzZjNjliNDRhNzBkNDE2MGJjOTU1MzAifQ==

             
 

Ads
';
Advertisement
x