Sau khi tiếp xúc một lần, Lâm Huyền cũng đã có một chút hiểu biết đối với kẻ địch lần này.
Thực lực của người này không kém, là một võ giả Quy Nhất Cảnh tầng bốn.
Có điều, khí thế của hắn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Vương Hồ.
Đối mặt với kẻ địch như vậy mà lại là chiến đấu ở trên không trung, tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.
Mà bây giờ, Lâm Huyền đã không có sự lựa chọn.
Nếu như Tà Võ này dám đến, chắc chắn sẽ có những Tà Võ khác đang mai phục ở xung quanh.
Nếu như bây giờ Lâm Huyền lùi bước, vậy thì chắc chắn chờ đợi hắn chính là cảnh tượng bị truy sát.
Trong số những con yêu thú phi hành thì tốc độ phi hành của Phi Sư chỉ có thể được coi là bình thường.
Không thể trốn thoát được!
Lâm Huyền đứng ở trên người của Phi Sư, phóng nguyên khí của mình ra ngoài, che chắn cho Phi Sư.
Hắn tất nhiên không phải sợ tên Tà Võ này, thế nhưng Phi Sư lại khác biệt.
Nếu như Phi Sư bị đánh chết rồi, hắn ngã từ độ cao như vậy xuống dưới đất, không cần phải nghĩ cũng biết được kết quả.
“Lâm Huyền, ngươi đã đánh chết võ giả Tà Điện của chúng ta nhiều lần như vậy, hôm nay đã đến lượt ngươi rồi.”
Tên Tà Võ kia nhìn Lâm Huyền, lạnh lùng nói.
Lâm Huyền cười xòa một tiếng.
Hai chữ báo thù này rất tanh mùi máu.
Thế nhưng lại không hề phù hợp với Tà Võ một chút nào cả.
Tà Võ xứng đáng nói đến hai chữ báo thù này hay sao?
Không biết đã có bao nhiêu người vô tội chết ở trong tay của bọn họ rồi.
Muốn nói đến báo thù, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ bị phanh thây xé xác!
Lâm Huyền không trả lời, đứng ở trên người của Phi Sư, bình tĩnh chờ đợi.
Chiến đấu ở trên cao là thử thách rèn luyện tâm lý tốt nhất.
Chỉ cần hơi không cẩn thận là có thể rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Trước đây khi đại diện Càn Long Tông tham gia đấu võ, hắn đã từng gặp phải tình huống như thế này.
Có điều, so sánh với lần trước đó thì độ cao lần này rất khủng bố rồi.
Té ngã xuống từ độ cao như thế này, cho dù là Lâm Huyền cũng không dám nói mình vẫn còn có tỷ lệ còn sống được.
Dường như tên Tà Võ kia đã đoán chắc được điều này, cho nên bắt đầu điều khiển yêu thú của hắn đánh về phía Lâm Huyền.
Lâm Huyền nhíu mày.
Phi Sư chỉ là một con yêu thú được sử dụng để người đi đường mà thôi, kém rất nhiều so với yêu thú của đối phương.
Một khi bị đụng vào, đến lúc đó người gặp nguy hiểm sẽ là Lâm Huyền.
Tuyệt đối không thể để cho tên Tà Võ này tiếp cận được hắn.
Lâm Huyền hạ quyết tâm.
Thần Đạo Kiếm Pháp!
Chân Long Kiếm vẽ ra một đường cong hoàn mỹ ở trên không trung, một tia ánh sáng yếu ớt xuất hiện ở bên trên Chân Long Kiếm.
Chiến đấu tầm xa, kiếm khí chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Giống với Tà Võ kia, mục tiêu của Lâm Huyền cũng chính là yêu thú của đối phương.
Chỉ cần có thể đánh chết yêu thú của đối phương thì đến lúc đó, thắng thua tự nhiên có thể được phân rõ ràng.
“Vút!”
Tốc độ của kiếm khí thật là nhanh.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, kiếm khí kia đã bay tới gần tên Tà Võ.
Nếu như tia kiếm khí này thực sự bổ vào trên người của con yêu thú kia, chỉ sợ rằng nó sẽ trực tiếp chết tại chỗ.
“Hừ!”
Tà Võ hừ lạnh.
Trên người của hắn phóng ra một luồng nguyên khí màu đỏ, bao phủ con yêu thú ở bên trong đó.
Đây chính là một thể loại chiến đấu khác.
Hai bên đều rất rõ ràng, điểm quan trọng nhất của trận chiến này chính là yêu thú của đối phương.
Chỉ cần có thể đánh chết yêu thú của đối phương thì có thể phân ra thắng thua của trận chiến đấu này.
Nhất thời, trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng kịch tính.
Lâm Huyền và tên Tà Võ kia đều sử dụng hết toàn lực để tiến công yêu thú của đối phương, đồng thời lại sử dụng nguyên khí của chính mình để bảo vệ yêu thú mà bản thân đang cưỡi.
Trong lúc nhất thời, tất nhiên hai bên khó phân chia được thắng thua.
Tất nhiên Thần Đạo Kiếm Pháp của Lâm Huyền rất tinh diệu, thế nhưng muốn đánh trọng thương yêu thú đang được đối phương bảo vệ hết sức cẩn thận ở một khoảng cách như thế này vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn. Ngược lại là Tà Võ, công kích của hắn cũng rất là khó xử.
Mặc kệ cho hắn có công kích toàn lực cũng đều không thể phá vỡ được nguyên khí của Lâm Huyền, chứ đừng nói đến chuyện công kích Phi Sư.
“Sớm biết như vậy thì nên cử thêm nhiều người đến rồi.”
Tà Võ âm thầm kêu khổ.
Lần này, để phục kích Lâm Huyền, Tà Điện đã phái rất nhiều người để ra tay.
Cũng chính bởi vì như vậy cho nên chỉ có một mình hắn đến đây dụ địch mà thôi.
Lâm Huyền nhịn không được cười ra tiếng, quả thật hắn cũng không nghĩ đến cục diện này.
Nụ cười này đã khiến cho tên Tà Võ kia hoàn toàn thẹn quá hóa giận.
Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, điều khiển yêu thú phi hành đánh về phía của Lâm Huyền.
Lâm Huyền biến sắc.
Muốn cá chết lưới rách hay sao?
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Phi Sư vài cái, ổn định cảm xúc của Phi Sư.
“Đến đây đi.”
Lâm Huyền nở một nụ cười gằn.
Tà Võ kia cũng không để ý, lúc này khí thế của Phi Sư có chút thay đổi.
Cảnh giới yêu thú phi hành của hắn cao hơn rất nhiều so với Phi Sư, lúc này, dưới sự khống chế của Tà Võ lại càng không kiêng dè gì cả.
Mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ cần có thể đánh ngã Phi Sư thì đến lúc đó Lâm Huyền cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Gầm gào!”
Sau khi tiếp xúc, con yêu thú kia lại rống lên một tiếng.
Một tiếng rống này lại có chút hương vị diễu võ dương oai.
Lâm Huyền cười nhạt.
“Đến đây đi.”
Hắn không có ý né tránh, mà tùy tiện điều khiển Phi Sư bay tới.
Hành động này khiến cho Tà Võ không khỏi bật cười thành tiếng.
Luôn luôn nói Lâm Huyền cả gan làm loạn, bây giờ xem ra thực sự đúng là như vậy.
Sử dụng Phi Sư để đánh với một yêu thú Quy Nhất Cảnh, cũng chỉ có hắn mới có thể làm được một chuyện như thế này.
“Xem ra, chuẩn bị của Điện Chủ là hoàn toàn dư thừa rồi.”
Ôm suy nghĩ như thế, Tà Võ kia cũng đụng vào.
Thế nhưng, lúc hai người va vào nhau, sắc mặt của Tà Võ kia trở nên vô cùng khó coi,
Rõ ràng hắn cảm nhận được một lực lượng vô cùng kinh khủng truyền đến từ bên trong Phi Sư.
Lực lượng này, không chỉ yêu thú phi hành của hắn mà ngay cả bản thân hắn cũng có thể sẽ bị trọng thương.
“Ngươi!”
Hắn mở miệng muốn nói điều gì, thế nhưng đã muộn mất rồi.
Chỉ trong nháy mắt, vết thương do lực lượng kinh khủng kia mang tới đã giết chết yêu thú phi hành.
“Gào gào!”
Yêu thú lại rống lên một tiếng.
Có điều, lần này lại là một tiếng rống thảm thiết.
Một người một thú nhanh chóng rơi từ trên không trung xuống.
Đến chết thì Tà Võ kia cũng không nghĩ đến chuyện Lâm Huyền lại sử dụng Phi Sư như một loại binh khí.
Trước khi hai bên tiếp xúc, Lâm Huyền đã từng vỗ vỗ vào người của Phi Sư.
Chuyện này không chỉ bởi vì muốn trấn an Phi Sư mà là muốn lén lút làm chuyện mờ ám.
Một động tác nho nhỏ này chính là Lực quy tắc.
Lâm Huyền sử dụng Lực quy tắc để gia trì cho Phi Sư của hắn, biến Phi Sư trở thành một cái binh khí.
Dưới sự gia trì của Lực quy tắc, không chỉ nói là yêu thú, mà ngay cả Tà Võ tự mình ra tay thì chắc chắn cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Có điều, làm như vậy thì cũng sẽ có tai hại.
Cơ thể của Phi Sư đã phải nhận lấy một sự thương tổn vô cùng kinh khủng.
Trước đây, Lâm Huyền tùy tiện sử dụng Lực quy tắc, suýt chút nữa đã trọng thương chết đi, cho nên bây giờ kết cục của Phi Sư cũng không tốt hơn Lâm Huyền lúc đó bao nhiêu.
Nó không ngừng lay động ở trên không trung, không thể tiếp tục dừng lại ở trên không trung được nữa.
Lâm Huyền nắm chặt lông của Phi Sư, tiếng gió gào thét vang lên ở bên tai của Lâm Huyền.
“Thật kích thích.”
Lâm Huyền dựa vào trên người của Phi Sư, không khỏi cảm khái một tiếng.
Mặc dù tốc độ của Phi Sư không nhanh, thế nhưng lại tác động mạnh đến thị giác.
Nếu như đổi lại là một người nhát gan, chỉ sợ bây giờ đã bị dọa sợ ngất đi rồi.
Nhìn thấy chỉ còn cách xa mặt đất với độ cao khoảng trăm trượng, Phi Sư cũng đã tiêu hao hết một tia sinh mệnh lực cuối cùng.
“Ầm!”
Tốc độ của Lâm Huyền và Phi Sư cũng không hề giảm đi, đập mạnh xuống mặt đất.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất