“Ta biết, đối với ngươi thì Liên Minh Bách Quốc là quá nhỏ.” 

             “Ngươi đi tìm Minh Chủ, chắc chắn hắn sẽ đề cử ngươi đi đến Thiên Tuyết Quốc, sau đó ngươi nhất định sẽ đến tìm ta.” 

             Liễu Thúy Thúy nửa nằm ở trên ghế, nhìn Lâm Huyền nói. 

             Lâm Huyền cười khổ, giao tiếp cùng với Liễu Thúy Thúy thật đúng là bớt lo lắng mà. 

             Có điều, hắn luôn có một loại cảm giác bị người khác điều khiển. 

             Liễu Thúy Thúy quá thông minh, thông minh đến mức khiến cho người khác cảm giác không an toàn. 

             “Vậy thì kể một chút về tình huống của Thiên Tuyết Quốc đi.” 

             Lâm Huyền mở miệng hỏi. 

             Liễu Thúy Thúy suy nghĩ một lúc sau đó mới mở miệng nói. 

             “Thực ra ta không đề nghị ngươi đi đến nơi này.” 

             “Thiên Tuyết Quốc nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi.” 

             “Có lẽ Minh Chủ đã nói cho ngươi biết rồi, Thiên Tuyết Quốc là một cái đế quốc siêu cấp, ở nơi này, Hoàng Đế chính là chí cao vô thượng.” 

             “Trời sinh tính tình của võ giả luôn tản mạn, đặc biệt là ngươi.” 

             “Đi đến nơi đó, đối với ngươi mà nói chưa chắc đã là một chuyện tốt.” 

             Lâm Huyền ngẩn người, hắn không ngờ Thúy Thúy sẽ nói như vậy. 

             “Xem ra ấn tượng của ngươi đối với Thiên Tuyết Quốc cũng không được tốt lắm.”  

             Liễu Thúy Thúy cười khổ, gật đầu. 

             “Cho nên ta mới chạy nạn đến Liên Minh Bách Quốc.” 

             “Hoàn cảnh ở nơi đó quá tàn khốc, không thích hợp với ta.” 

             Lâm Huyền nhịn không được cười ra tiếng. 

             Chỉ sợ rằng thật sự đúng là như vậy. 

             Mặc dù Liễu Thúy Thúy nói trời sinh tính tình của hắn tản mạn, thế nhưng Liễu Thúy Thúy còn tản mạn hơn bất kỳ một người nào khác. 

             Rõ ràng rất có thiên phú, thế nhưng lại không hề để tâm đến chuyện tu luyện. 

             Mỗi lần gặp được nàng thì nàng đều có dáng vẻ lười biếng như thế này. 

             Quả thật loại tính cách này không phù hợp với Thiên Tuyết Quốc. 

             “Nếu như ngươi thật sự muốn đến Thiên Tuyết Quốc, thì tuyệt đối không nên tiếp xúc với Hoàng thất, đây chính là lời khuyên duy nhất của ta.” 

             Liễu Thúy Thúy mở miệng nói. 

             Lâm Huyền gật đầu, ghi tạc lời của nàng vào trong lòng. 

             Mặc dù không biết tại sao Liễu Thúy Thúy lại nói những lời như thế, thế nhưng hắn sẽ cố gắng tránh khỏi. 

             “Huynh đệ, ngươi thật đúng là quả quyết mà.” 

             Mã Phong Dương đi tới, mở miệng nói. 

             “Dù sao thì chúng ta cũng đã ở chung một khoảng thời gian, ngươi muốn rời đi còn không chào hỏi nữa hay sao?” 

             Nói đến chuyện này, Lâm Huyền lại cảm thấy hơi hổ thẹn. 

             Hắn nghĩ rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. 

             Hắn không thích sự long trọng quá mức, cho nên cũng chuẩn bị rời đi một cách lặng lẽ. 

             “Ha ha ha, được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” 

             “Nếu như ngươi đã phải đi, mấy vị huynh đệ chúng ta sẽ đưa tiễn ngươi.” 

             “Đến lúc đó, chớ quên chúng ta.” 

             Bách Sự Thông cũng đã đi tới. 

             Liễu Thúy Thúy đã chuẩn bị xong cơm nước từ lâu, lúc này cũng kêu mấy thị nữ mang tới. 

             Kẻ Điên, Mã Phong Dương, Bách Sự Thông… 

             Còn có mấy người Công Tử và Hải Yến cũng đều chạy đến. 

             Điều này ngược lại khiến cho Lâm Huyền có chút được nhiều người yêu thương mà lo sợ, hắn không ngờ sẽ lại có nhiều người đến như vậy. 

             Trong bữa tiệc, mọi người đều uống một cách sảng khoái. 

             Mà ngay cả Công Tử cũng buông bỏ hình tượng của mình, uống say mèm. 

             “Huynh đệ, ngươi nói xem sau này chúng ta còn có thể gặp mặt lại không?”  

             Mã Phong Dương say khướt nói. 

             “Lúc ngươi vừa mới đến, thực lực của hai người chúng ta hơn kém không nhiều lắm.” 

             “Thế nhưng chỉ mới qua một thời gian ngắn mà thực lực của ngươi đã tăng vèo một cái… Bỏ xa ta ở đằng sau rồi.” 

             “Chờ đến lúc gặp mặt lại, nói không chừng ngươi cũng trở thành Đại Đế rồi.”  

             “…” 

             Đối với chuyện này, mọi người đều vô cùng cảm khái. 

             Tốc độ tu luyện của Lâm Huyền khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, lời mà Mã Phong Dương nói cũng chính là suy nghĩ của bọn họ.  

             Đến khi gặp lại, có lẽ Lâm Huyền đã cao cao tại thượng rồi! 

             Lâm Huyền nở nụ cười. 

             “Yên tâm, chắc chắn chúng ta còn có thể gặp mặt lại.” 

             “Cuối cùng sẽ có một ngày.” 

             … 

             Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, mặc dù mọi người có muốn hay không muốn, rốt cuộc vẫn phải đến lúc chia tay. 

             Lâm Huyền lấy mấy cái nguyên giới ra để phân phát cho bọn hắn. 

             Đây chính là một bộ phận thu hoạch ở bên trong Bí Cảnh Hương Lô, mặc dù cũng không phải là cái gì quý báu thế nhưng cũng coi như là một phần tấm lòng của hắn. 

             “Núi cao đường xa.” 

             “Giang hồ gặp lại.” 

             Lâm Huyền đứng dậy, cầm theo một cái vò rượu đi về phía Hiệp Hội Thuần Thú.  

             Muốn đi về hướng Thiên Tuyết Quốc, chỉ dựa vào hai cái chân thì không thể nào có thể đến được. 

             Đi đến Hiệp Hội Thuần Thú, sau khi nộp tiền thuê, hắn cưỡi Phi Sư rời khỏi. 

             Trên bầu trời, từng cơn gió lạnh lẽo đánh vào trên mặt của hắn, làm tan đi dấu vết của cơn say. 

             “Không đúng, có chuyện.” 

             Nhưng vào lúc này, Lâm Huyền đột nhiên ngẩn ra. 

             “Nếu như sau này ta chạy đến Thiên Tuyết Quốc thì Tà Điện sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội để giết chết ta rồi.” 

             “Nếu như ta là bọn hắn thì đây chính là cơ hội cuối cùng của ta.” 

             “Chờ đến khi ta rời khỏi Liên Minh Bách Quốc thì lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để phục kích ta.” 

             “Hơn nữa, ở độ cao này, thậm chí ta còn không thể né tránh được.” 

             “Thậm chí bọn họ đều không cần phải đánh chết ta, chỉ cần đánh chết Phi Sư, tất nhiên ta cũng khó có thể tránh thoát khỏi cái chết.” 

             Nghĩ đến đây, trên người của Lâm Huyền không khỏi rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. 

             Không ngờ hắn lại sơ suất. 

             Lúc này, hắn đã rời xa thành Húc Nhật, mặc dù mấy người Minh Chủ và Thúy Thúy có ý định giúp đỡ hắn thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. 

             Lâm Huyền ngồi trên lưng của Phi Sư, vận chuyển nguyên khí, gần như đã quét sạch mùi rượu ở trên cơ thể. 

             Hắn vô cùng chăm chú quan sát hoàn cảnh xung quanh, đã chuẩn bị tốt mọi thứ.  

             Hồn lực của linh hồn thứ hai đã hao hết, nếu như lúc này hắn muốn điều khiển Phân Thân thì quả thật là có hơi miễn cưỡng. 

             Lâm Huyền suy nghĩ một lúc, liền lập tức lấy ra một số linh dược có khả năng bổ sung hồn lực. 

             Hắn không biết Tà Điện sẽ cử bao nhiêu người đến, nhưng có thể tưởng tượng được chắc chắn có thể khiến cho bản thân hắn rơi vào trong nguy hiểm. 

             Hạt giống linh hồn lần trước đã được tiêu hóa hết rồi, vì để tránh phát sinh điều ngoài ý muốn, Lâm Huyền đã chuẩn bị từ trước, 

             Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy được một tiếng gào to vang vọng.  

             Ở trên một đám mây xa xa xuất hiện một đầu yêu thú to lớn. 

             Lâm Huyền nhíu mày, yêu thú phi hành đã xuất hiện, xem ra Tà Điện đã không thể kiềm nén được nữa rồi. 

             “Vậy thì tới đi, để cho ta xem một chút rốt cuộc các ngươi có thể có thủ đoạn gì?”  

             Lâm Huyền tập trung quan sát. 

             Chỉ thấy ở bên trên yêu thú kia có một người đang ngồi. 

             Phát hiện này lại khiến cho Lâm Huyền có chút giật mình. 

             Nếu như Tà Điện phái đến mười người, thậm chí là tất cả Tà Võ, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. 

             Dù sao, hắn đã đánh chết rất nhiều Tà Võ như vậy, bọn họ tức giận cũng là chuyện đương nhiên. 

             Nhưng bây giờ lại chỉ có một người? 

             Chuyện này cũng rất ngoài ý muốn. 

             Yêu thú phi hành kia đang nhanh chóng đến gần, có lẽ đã không thể tránh thoát được nữa rồi. 

             Lâm Huyền dứt khoát không né tránh, đứng ở trên người của Phi Sư, chờ trận chiến đấu sắp tới. 

             “Gào gào.” 

             Yêu thú kia lại rống giận một tiếng. 

             Phi Sư ở dưới chân của Lâm Huyền cũng run rẩy, rõ ràng là bị dọa sợ rồi. 

             “Hừ! Chút tài mọn!” 

             Sắc mặt của Lâm Huyền dần dần trở nên lạnh lùng. 

             Hắn há mồm, một âm tiết cổ xưa liền nhảy ra từ trong miệng của hắn. 

             Long Ngữ! 

             Âm thanh này tạo thành một tác động lớn đối với con yêu thú đang bay kia. 

             Long uy là chí cao vô thượng, bất kể yêu thú nào cũng không thể chống lại long uy được. 

             Con yêu thú kia không ngừng run rẩy ở trên không trung, nói cái gì cũng không chịu đến gần. 

             Lâm Huyền ngạo nghễ đứng ở trong không trung, trên khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi. 

             Có điều, cũng không thể sử dụng nhiều Long Ngữ được. Bằng không mà nói thì có lẽ Phi Sư ở dưới chân của hắn cũng sẽ phải chịu liên lụy. 

eyJpdiI6InFIT3MrMHpcL09TUjJRSUxnTzhSMjJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InI4anpNN2RvTWJqaTl5UldaVVV6WmFON0dKOEFXQldUUEswRklTeWc0KzZrVmllazdHV0xBUVJKeGRGcThldjlNb2pmM0NkbFBMVDdZNjVwYUpcL0lMN0pndjVCTldPbWNiSWlKS3o3UWUzVGZmRmU0UVJHazE3ejlCTGtJOXl1V3UwVmxHbVwvc0F4MXh1QlVtSXUyb1wvR3RrNnpwXC9vdEFaXC85c0I3TU1cL2RhZFwvS2VTVmVGcFdMNGEwUVJCZ1dwZjJCS2p5eXlzU0ZkWElqajV3WFwvMTZPRDF5aUluNkFQbWpjNzY3U05McCsrbXpVTkFsSFVoMkdaYTJCNHdwMW1lT05tZWZueTNtMnpicndWOEhKTzFUUmc9PSIsIm1hYyI6IjUyZDJiZWVlNTNlNWI1YWVkNzc5ODI4NzFiMmQyOTJjNTBkMTc5MTNjN2M2OWFhN2Q0NzgxN2Y4MGU5YjZmYjMifQ==
eyJpdiI6IlBlSXcxNHpRKzlvazBQbG14MTdOQXc9PSIsInZhbHVlIjoiRG5veGx6N0xqeXBzYTNTQnZvZXdzRndYVUZTNWlhNWZmUFpRUzAwaUsxckl3N1hpMURaQWZoaWtWVTJkU3ZQb1lcL3M4WGUxdEMyTVVJbGNtM04rR0IrXC9ycit5elVUQzBcL1NBemwyTVNRN3o4OGk4VkhNREpMR0tBcjFFVlJ2SmlMZVhMQWNzTW9NR2RCTUdabnduc0dpTXUrOGtFdDFLVUtNVHQxcHFyWk93MDN5ZHY4Wk51Vjl4aXFhYk1JenZDIiwibWFjIjoiYTY5N2MxNjM3MDdlZDg2NDBjNzZkYzVjZWExOWZjNDQwZDBjYThjMGEwZWIxNzg3ZWNmOGQ3ODQ5MzRiMDk0ZiJ9

             Nếu như đã không có cách nào tránh thoát khỏi thì hắn phải nghênh chiến chính diện rồi.              
 

Ads
';
Advertisement
x