Nghĩ đến tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Huyền liền vận dụng Thổ quy tắc.
Dưới tác dụng của Thổ quy tắc, đất đai tự động nhường một con đường cho hắn, lúc này hắn mới tránh khỏi việc trực tiếp đập xuống ở trên mặt đất.
“Có nên thi triển Thuật Độn Thổ để bỏ chạy hay không?”
Lâm Huyền nhíu mày.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện liền bị hắn xua tan đi.
Tất nhiên Thuật Độn Thổ sẽ an toàn hơn, thế nhưng tốc độ di chuyển lại quá chậm.
Hơn nữa, chắc chắn ở bên trong Tà Điện cũng có người nắm giữ Thổ quy tắc.
Đến lúc đó, ngược lại hắn ẩn nấp ở sâu trong mặt đất sẽ có thể gặp phải nhiều nguy hiểm hơn.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Huyền vẫn quyết định đi ra ngoài.
“Hiệu quả của hạt giống linh hồn vẫn còn, hồn lực của linh hồn thứ hai cũng sẽ có thể nhanh chóng khôi phục lại.”
“Một nén nhang.”
“Chỉ cần có thời gian một nén nhang, ta có thể tiến hành phản kích rồi.”
“Đến lúc đó thì mặc kệ có bao nhiêu kẻ địch cũng không sao cả.”
Lâm Huyền suy nghĩ trong một lúc rồi đưa ra quyết định.
Quả nhiên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã cảm giác được có mấy cái khí tức đang nhanh chóng bay đến gần.
Chắc chắn không thể nào chạy trốn từ dưới mặt đất được.
Đã như vậy…
Lâm Huyền ngẩng đầu, nhìn về phía một chút ánh sáng ở phía trên đỉnh đầu.
Vậy thì đánh đi!
Hắn dùng sức nhảy lên một cái.
Đất đai ở xung quanh đang nhanh chóng co rút lại, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, hắn đã nhảy lên trên mặt đất.
Ngược lại là Phi Sư, lúc này đã máu thịt be bét rồi.
Lâm Huyền nhẹ nhàng vuốt ve thi thể của nó một chút.
“Xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy.”
Hắn lập tức nhìn về phía xung quanh.
Vùng đất này đã bị bao vây rồi, xung quanh đều là bóng người mờ mờ ảo ảo.
“Thật đúng là để mắt đến ta.”
Lâm Huyền cười khổ.
Xem ra, bản thân hắn khó có thể chịu đựng được trong thời gian một nén nhang rồi.
Xung quanh không có một người nào là yếu cả, hắn cảm giác tất cả các khí tức đều là cảnh giới Quy Nhất Cảnh.
Đếm sơ bộ cũng sợ rằng có lẽ xung quanh phải có đến hơn sáu mươi người.
Sáu mươi cường giả Quy Nhất Cảnh.
Nói không hề khoa trương chút nào, nếu như bọn họ phát động tập kích bất ngờ, cho dù muốn phá hủy Liên Minh Bách Quốc thì cũng không tốn nhiều thời gian.
Mà Tà Điện lại phái ra nhiều người như vậy, thế nhưng mục tiêu lại chỉ có một, đó chính là Lâm Huyền.
Đủ để nhìn ra bọn họ coi trọng Lâm Huyền đến mức nào.
Lâm Huyền liên tục chém giết Tà Võ, ở dưới mắt của Tà Điện, hắn đã giống như một cái đinh đâm ở trong thịt rồi.
“Ông!”
Lâm Huyền cầm Chân Long Kiếm ở trong tay.
Dưới sự quán chú nguyên khí, Chân Long Kiếm phát ra một âm thanh khe khẽ.
Lâm Huyền chưa từng suy nghĩ rằng sẽ phải rơi vào trong tuyệt cảnh như thế này, sáu mươi cường giả Quy Nhất Cảnh.
Ngay cả nếu như cơ thể của Lâm Huyền được làm bằng sắt thép thì cũng làm sao có thể nghiền nát được mấy cái đinh chứ?
“Giết!”
Lâm Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, vọt về phía Tà Võ có khoảng cách gần với hắn nhất.
Lúc này, Lâm Huyền cũng không còn giữ lại bất cứ thứ gì nữa, hắn cũng không dám giữ lại.
Hắn bắt đầu phát động toàn bộ nguyên khí ở bên trong cơ thể, điên cuồng vận chuyển vào bên trong Chân Long Kiếm.
Tất cả các loại quy tắc lần lượt tạo thành những tầng lực trường ở xung quanh cơ thể của hắn, thay đổi hoàn cảnh ở xung quanh.
Lâm Huyền không thi triển Thần Đạo Bộ Pháp, hắn cũng không cần phải thi triển.
Lúc này hắn đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể chiến đấu.
Vận chuyển Thần Đạo Kiếm Pháp, Lực quy tắc, Phong quy tắc, Phá Diệt quy tắc đến cực hạn…
Sử dụng tất cả những quy tắc có thể dùng đến được, Lâm Huyền bắt đầu vận chuyển tất cả mọi thứ.
Những Tà Võ ở xung quanh đều không thể chịu đựng nổi một kích ở trước mặt của hắn.
Thậm chí Tà Võ có cùng cảnh giới cũng không thể tiếp nổi một chiêu.
“Phốc!”
Âm thanh kiếm khí xé rách máu thịt không ngừng vang lên, máu tươi bắn ra tung tóe.
Cả người Lâm Huyền nhuốm máu, mà ngay cả tóc cũng bị máu tươi ướt nhẹp biến thành một túm.
“Phù, năm tên.”
Lâm Huyền thở ra một hơi, trong thời gian một cái nháy mắt, hắn đã đánh chết năm tên Tà Võ rồi.
Nếu như được truyền đi thì không biết chiến tích bậc này sẽ khiến cho biết bao nhiêu người phải run sợ.
Giết người như giết chó, hình dung như vậy cũng không hề khoa trương chút nào cả.
Thế nhưng, lúc này vẫn còn rất nhiều người.
Lâm Huyền đối mặt với hơn sáu mươi tên Tà Võ, số lượng mà hắn đánh chết cũng chỉ bằng chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
“Giết!”
Bên cạnh lại có một tên Tà Võ vọt tới.
Lâm Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, nghênh chiến một lần nữa.
“Ban ngày ban mặt cớ sao lại có thể để cho Tà Võ ngông cuồng được.”
“Phốc!”
Chân Long Kiếm xẹt qua lại lấy thêm một cái mạng nữa.
“Nếu như ngày hôm nay ta phải chết trận thì các ngươi cũng phải trả một cái giá thật lớn.”
“Phốc!”
Lại giết thêm một người.
Mười bước giết một người.
Lúc này Lâm Huyền đã giống như một tên Thần Chết đang thu hoạch linh hồn.
Hắn không ngừng đi xuyên qua đám người, mỗi lần Chân Long Kiếm hạ xuống đều phải lấy đi một cái mạng.
Lần đầu tiên mạng sống của Quy Nhất Cảnh lại trở nên rẻ mạt như vậy.
Mười người!
Nguyên khí ở trong cơ thể của Lâm Huyền đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Mặc dù hắn có thể trực tiếp hấp thu được linh khí trong thiên địa, thế nhưng lúc này cũng có chút lấy trứng chọi đá.
Điều khiến cho hắn cảm thấy nóng nảy hơn chính là sự mệt mỏi của linh hồn.
Cường độ chiến đấu cao như thế này đã tạo thành một áp lực cực kỳ lớn khó có thể tưởng tượng được đối với linh hồn của hắn.
Nếu như linh hồn bị tổn thương, như vậy thì hắn thực sự xong rồi!
Tình hình chiến đấu càng ngày càng thê thảm, Lâm Huyền đã biến thành một người máu rồi.
Trên người của hắn, từ đầu đến chân, tất cả đều là máu tuoi, cũng không thể phân biệt được hắn hay là kẻ địch nữa.
Xung quanh hắn có mười lăm thi thể, chứng tỏ sự thảm khốc của cuộc chiến này.
Nhưng vào lúc này, lại có mấy tên Tà Võ chạy lên.
Lâm Huyền cười khẽ, vung trường kiếm lên chém về phía đám người.
“Những người các ngươi mãi mãi cũng chỉ là những con rệp trốn ở trong bóng tối, không ngóc đầu lên được.”
“Đến đây đi, cho ta xem xem còn có bao nhiêu người đi tìm cái chết?”
Sau lưng của hắn hiện ra một cái ảo ảnh Chân Long.
Thế nhưng ảo ảnh này lại run rẩy không ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
“Phốc!”
Nhưng vào lúc này, Lâm Huyền cũng không để ý, bị đâm một kiếm.
Trường kiếm kia xẹt qua bả vai của hắn, tạo thành một vết thương khó có thể tưởng tượng nổi đối với hắn.
Chiến đấu cường độ cao như thế này đã khiến cho Lâm Huyền không có cách nào tiếp tục duy trì Bá Thể Thần Công nữa rồi.
Đã như vậy thì không cần duy trì nữa.
Hắn hoàn toàn từ bỏ phòng ngự, rót hết tất cả nguyên khí vào bên trong Chân Long Kiếm.
“Phập!”
“Phập!”
Hai vết thương lớn liên tục xuất hiện ở trên người của Lâm Huyền/
Lâm Huyền khẽ nhíu mày, cầm Chân Long Kiếm ở trong tay nghênh đón.
Thế nhưng, đúng lúc này ở bên cạnh lại có một thanh đao khác đâm tới.
“Phốc!”
Thanh đao lớn kia chém vào bả vai của Lâm Huyền.
Một đao đó cộng với vết thương lúc trước đã hoàn toàn phế bỏ cánh tay trái của hắn.
Thế nhưng, sau khi thanh đao lớn kia chém xuống bả vai của hắn thì cho dù thế nào cũng không thể rút ra được.
“Leng keng!”
Kèm theo một tiếng vang lanh lảnh, thanh đao lớn kia bị Lâm Huyền chấn nát thành hai mảnh.
Một đoạn của thanh đao còn kẹt lại ở trên bờ vai của hắn, thoạt nhìn qua thì cực kỳ thê thảm.
Sắc mặt của Lâm Huyền cũng không thay đổi, vung tay đánh một tia kiếm khí sang.
Tà Võ kia cũng không tránh kịp, bị tia kiếm khí này đánh tới, đầu ở một nơi thân ở một nẻo.
“Đến đây!”
Lâm Huyền nhìn những Tà Võ ở xung quanh, hét lớn một tiếng.
“Chiến đi!”
Lúc này, không còn có người nào dám tiến lên.
Quả thật Lâm Huyền đã bị thương nặng, hơn nữa cả cánh tay trái của hắn đã bị phế bỏ hoàn toàn.
Thế nhưng hắn vẫn dũng mãnh như cũ.
Chỉ dựa vào sức mạnh của một người mà hơn mười Tà Võ cũng không dám ứng chiến.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất