“Còn có kẻ địch?”
Lâm Huyền quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng, động tác của Tà Võ đó rất nhanh, lúc này hắn muốn truy kích thì đã không còn kịp nữa rồi.
Lâm Huyền nhíu mày.
Mũi của những tên Tà Vũ này rất thính, không ngờ lại có thể tìm ra được tung tích của hắn.
Xem ra, phải chuẩn bị thêm nhiều biện pháp phòng ngừa hơn trong tương lai.
Lần này hắn đã gặp phải cường giả Quy Nhất Cảnh tầng năm, như vậy lần sau có phải Tà Điện sẽ phái ra một người mạnh hơn không?
Trong lòng của Lâm Huyền cũng không nắm chắc, không thể nào biết trước được.
Hắn nhìn xuống Phân Thân ở bên cạnh một chút, nếu như Tà Võ lại ra tay thêm một lần nữa, Phân Thân này chính là chỗ dựa của hắn.
Có điều, chắc chắn tên Tà Võ kia sẽ báo tin tức của Phân Thân trở về.
Trong tương lai, đến khi bọn họ tập kích hắn một lần nữa, chắc chắn cũng sẽ tính toán thêm cả Phân Thân của hắn nữa.
“Xem ra, đã đến lúc rời đi rồi.”
Lâm Huyền nhíu mày.
Hắn biết rõ, chắc chắn giữa hắn và Tà Võ vẫn còn một trận chiến đấu thảm khốc nữa.
Thế nhưng dù sao đi chăng nữa thì trận chiến đấu này cũng không thể diễn ra ở bên trong một tòa thành nào cả, nếu không sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người bình thường ở xung quanh.
Lâm Huyền chạy đến thành Húc Nhật một lần nữa, hắn muốn nhanh chóng rời khỏi Liên Minh Bách Quốc.
…
Lúc này, ở bên trong một cái sân, Tà Võ kia mang tin tức quay trở về.
“Cái gì? Bên cạnh hắn còn có thêm một cường giả?”
“Tu vi gì?”
Một người đàn ông có dáng vẻ cầm quyền hỏi.
Tà Võ kia lắc đầu.
“Không phân biệt được.”
“Lúc chúng ta tìm được vị trí của Lâm Huyền, hắn cũng tìm được chúng ta.”
“Tổng cộng hắn chỉ sử dụng có một quyền đã đánh chết lão Vương rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt của mấy người ở bên cạnh đều biến sắc vô cùng khó coi.
Một quyền giết chết cường giả Quy Nhất Cảnh tầng năm trong nháy mắt?
Như vậy thực sự không thể có cách nào phán đoán được thực lực của người kia.
Bây giờ chỉ biết rằng thực lực của hắn rất mạnh, thế nhưng rốt cuộc mạnh mẽ đến trình độ như thế nào?
Đại Đế, Chí Tôn?
Chắc chắn là không có khả năng!
Nếu như có một vị cường giả cấp bậc Đại Đế đứng ở phía sau của Lâm Huyền, vậy tại sao hắn còn có thể sẽ thiếu thốn tài nguyên tu luyện?
“Ta cảm thấy sau này chúng ta không nên trêu chọc vào người này.”
“Không đề cập đến vị cường giả thần bí ở phía sau của hắn, chỉ cần nói đến chính bản thân hắn cũng vô cùng khó chơi rồi.”
“Mặc dù chúng ta cũng có thể đánh chết nhưng cũng không có khả năng lấy được bất kỳ chỗ tốt nào ở trên người của hắn.”
Bên cạnh có người mở miệng nói.
Lời nói của hắn lập tức nhận được sự đồng ý của những người khác.
Tà Võ làm việc chỉ dựa trên hai chữ, lợi ích.
Mấy tên Tà Võ ban đầu công kích Lâm Huyền cũng bởi vì lợi ích cho nên mới nổi lên xung đột với hắn.
Thế nhưng cho đến bây giờ, thậm chí bọn họ còn không có thu hoạch được một cọng lông nào ở trên người của hắn cả.
Sau khi Lâm Huyền đi vào bên trong thành Húc Nhật liền bị những Tà Võ này theo dõi.
Nhưng mà ngoại trừ việc không ngừng hao tổn nhân lực, bọn họ không hề thu hoạch được bất cứ một cái gì cả.
Chuyện này đã khiến cho những Tà Võ khác cảm thấy sợ hãi.
“Thế nhưng ở trên người của hắn có Tà Võ Ngân.”
“Các ngươi nên biết điều này có ý nghĩa gì.”
Bên cạnh lại có người đưa ra ý kiến phản đối.
Sau khi nghe được ba chữ Tà Võ Ngân, tất cả những người cho rằng từ bỏ đều không nói năng gì nữa.
Không tiếc tất cả đánh chết người mang Tà Võ Ngân ở trong người, đây chính là quy tắc của Tà Điện.
Trong lúc nhất thời, ở bên trong nội bộ của Tà Võ có hai luồng ý kiến khác nhau.
Luồng ý kiến thú nhất là chủ trương buông tha Lâm Huyền, sau này lúc nào gặp phải hắn thì sẽ trốn đi.
Luồng ý kiến thứ hai lại cho rằng nhất định phải liều lĩnh đánh chết hắn.
Mọi người bàn luận ầm ĩ, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra được bất cứ một cái kết luận nào cả.
Buông tha Lâm Huyền khiến cho trong lòng của bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng nếu như chặn giết Lâm Huyền thì cũng không phải là chuyện có thể dễ dàng làm được cả.
Thực lực của Lâm Huyền càng ngày càng mạnh mẽ, đã không phải là thứ mà bọn họ có thể nắm trong lòng bàn tay được nữa.
“Không nên ồn ào.”
“Hay là mời Điện Chủ quyết định chuyện này đi.”
Vừa dứt lời, không còn người nào nói chuyện nữa.
Hắn nói đến Điện Chủ, chính là Điện Chủ Tà Điện của Liên Minh Bách Quốc.
Bình thường vị Điện Chủ này cũng sẽ không ra tay, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ có liên quan đều sẽ do những trưởng lão khác đến xử lý.
Cho đến bây giờ, từ lúc hắn đặt chân đến Liên Minh Bách Quốc cũng chỉ từng ra tay có một lần.
Lần đó, một mình hắn đối mặt với mười mấy cường giả Quy Nhất Cảnh cao cấp.
Cũng chính từ lúc đó về sau, tên của hắn đã bị đẩy đến một trình độ cao đến mức chưa từng có.
Nếu như Điện Chủ xuất hiện, đánh chết Lâm Huyền là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh âm u vang lên.
“Toàn lực đánh chết Lâm Huyền.”
“Người ở phía sau của hắn, ta sẽ ra tay giải quyết.”
Những lời này, không thể nghi ngờ chính là liều thuốc an thần cho phần lớn Tà Võ ở đây.
…
Lúc này, Lâm Huyền đã đến phủ Minh Chủ.
“Thu hoạch thế nào?”
Vẻ mặt Minh Chủ tươi cười nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền gật đầu.
“Tốt.”
“Lần này đến đây là muốn thỉnh giáo Minh Chủ một chuyện.”
Hắn nói như vậy khiến cho Minh Chủ cảm thấy rất tò mò.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.”
Lâm Huyền mở miệng nói.
“Liên Minh Bách Quốc quá nhỏ, ta muốn nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, giao thủ với những cường giả mạnh mẽ hơn.”
Nghe hắn nói xong, Minh Chủ không khỏi cười khổ.
Liên Minh Bách Quốc nhỏ hay sao?
Không nhỏ!
Đối với người bình thường mà nói, khả năng cả đời cũng không thể đi được hết lãnh thổ của Liên Minh Bách Quốc.
Thế nhưng, Liên Minh Bách Quốc cũng không lớn.
Đối với người như Lâm Huyền mà nói, quả thực là hơi nhỏ.
“Liên Minh Bách Quốc chỉ có thể được coi là một thế lực tam lưu.”
“So sánh với các nước lớn thì chúng ta vẫn còn kém xa lắm.”
Minh Chủ than nhẹ một tiếng.
Hắn chính là Minh Chủ của Liên Minh Bách Quốc, địa bàn của hắn như thế nào thì trong lòng của hắn rất rõ ràng.
“Sở dĩ Bách Quốc liên minh thành một thế lực là bởi vì muốn có thể có một địa vị ngang hàng với những thế lực tam lưu khác.”
“Ta không đề nghị ngươi đi đến một cái thế lực ngang hàng. Nếu như ngươi muốn đi đến một thế giới rộng lớn hơn, có lẽ Thiên Tuyết Quốc sẽ là một sự lựa chọn tốt.”
Thiên Tuyết Quốc?
Lâm Huyền tra xét ở bên trong Thần Sơn một lần, cũng không hề có nhiều miêu tả liên quan.
“Thiên Tuyết Quốc là một đế quốc siêu cấp có khoảng cách gần với Liên Minh Bách Quốc nhất.”
“Lãnh thổ của quốc gia này rộng gấp trăm lần lãnh thổ của Liên Minh Bách Quốc.”
“Cường giả ở nơi ấy nhiều như mây, đối với võ giả mà nói thì nơi đó chính là một vùng đất rất màu mỡ.”
Lâm Huyền có hơi rung động.
Nếu như Minh Chủ đã nói như vậy thì chắc chắn Thiên Tuyết Quốc sẽ không khiến hắn thất vọng.
“Có thể giải thích kỹ càng cho ta một chút được không?”
Lâm Huyền mở miệng hỏi.
Minh Chủ mỉm cười.
“Ngươi tìm ta thì tìm sai người rồi.”
“Ngươi đi tìm Liễu Thúy Thúy đi, đối với chuyện này thì nàng hiểu biết rõ ràng hơn.”
Lâm Huyền có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ tình báo của Tiêu Dao Lâu còn mạnh hơn so với Minh Chủ hay sao?
Minh Chủ thấy hắn đã hiểu lầm liền mở miệng giải thích.
“Liễu Thúy Thúy vốn là người của Thiên Tuyết Quốc, ngẫu nhiên đi đến Liên Minh Bách Quốc.”
“Ngươi đi tìm nàng, có lẽ sẽ biết được nhiều chuyện hơn.”
Lâm Huyền gật đầu, sau khi nói lời cảm tạ với Minh Chủ liền rời khỏi phủ Minh Chủ.
Chờ đến khi hắn đi đến Tiêu Dao Lâu, thị nữ của Liễu Thúy Thúy đã đứng chờ ở cửa.
“Lâm công tử, xin mời đi theo ta.”
Lâm Huyền cũng không có cảm giác quá ngạc nhiên, đi theo thị nữ.
Thị nữ dẫn hắn đi đến bên trong một cái sân, đây chính là cái sân mà trước kia Liễu Thúy Thúy đã chế tạo cho hắn.
Lúc Lâm Huyền đuổi đến nơi cũng không khỏi cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Không chỉ có Liễu Thúy Thúy ở chỗ này, ngay cả mấy người Kẻ Điên cũng ở đây nữa.
“Ngươi biết ta sẽ tìm đến ngươi?”
“Chỉ đoán mà thôi, sau khi ngươi đi vào thành Húc Nhật thì ta đã nhận được tin tức rồi.”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất