Một màn này khiến cho Liễu Thúy Thúy nhìn tới mức đau đầu. 

             “Xem ra phải thực sự nói chuyện với hắn ta rồi.” 

             Dựa theo phương thức chiến đấu của Lâm Huyền, bất kể khán đài đó có rắn chắc bao nhiêu, chắc chắn có ngày sẽ bị sụp. 

             Lâm Huyền đi xuống khán đài, Mã Phong Dương lập tức xông lên. 

             “Viên Khoa có chút là lạ.” 

             Mã Phong Dương nhíu mày. 

             “Tuy rằng ta chưa từng đánh nhau với hắn, nhưng cũng từng nhìn thấy hắn chiến đấu.” 

             “Hắn chắc chắn đang che giấu sức mạnh, bằng không ngươi tuyệt đối không thể thắng dễ dàng như vậy.” 

             Lâm Huyền gật đầu, đương nhiên hắn biết. 

             “Ngươi cảm thấy, vì sao hắn lại che giấu sức mạnh của mình?” 

             Mã Phong Dương nhíu mày, hắn cũng đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu rồi. 

             Chưa đợi hắn trả lời, Lâm Huyền liền quay người rời đi. 

             Viên Khoa che giấu thực lực ở trên lôi đài, chắc chắn là vì có vài chuyện không thể làm trên lôi đài. 

             Lúc chiến đấu, Viên Khoa từng nhìn xuống khán đài vài cái. 

             Cũng chính là vì cái nhìn này, Viên Khoa mới không thế được cảm xúc của mình. 

             “Muốn giết ta sao? Vậy tới đây đi.” 

             Sắc mặt của Lâm Huyền trở nên lạnh lùng. 

             Hắn tự mình quay về như vậy, chính là để nghênh chiến. 

             Nếu như như tà võ ẩn mình trong bóng tối kia thực sự muốn động tay, vậy chắc chắn sẽ đợi Lâm Huyền một thân một mình. 

             Vậy nên Lâm Huyền liền dứt khoát tạo cơ hội cho bọn họ. 

             Trên đường quay về, Lâm Huyền còn đặc biệt chọn con đường vừa xa vừa cô quạnh. 

             Nếu như những tà võ đó muốn động thủ, vậy khoảng cách từ lôi đài đến nơi ở, không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất. 

             ... 

             Qua một ngã rẽ nữa là đến chỗ ở rồi, Lâm Huyền không nhịn được mà nhíu mày. 

             Lẽ nào suy đoán của bản thân sai rồi sao? 

             Đúng lúc hắn nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên vang lên tiếng xé toang không khí kịch liệt. 

             “Đến rồi!” 

             Bóng dáng của Lâm Huyền chuyển động, hơi thở cũng trở nên lúc có lúc không. 

             Cũng đúng lúc ấy, nguyên khí của hắn liền tản ra, bắt đầu truy tìm. 

             Nguyên khí của hắn tựa như một tấm lưới, bất kì cơn gió ngọn cỏ nào di chuyển đều không vượt qua được giác quan của hắn. 

             “Không có sao?” Lâm Huyền nhíu mày. 

             Hắn không hề cảm nhận được hơi thở của những tà võ, nhưng những cú tập kích lúc trước đúng là có tồn tại thật. 

             Xung quanh đây chỉ có vài người trong Tiêu Dao Lâu. 

             Sắc mặt của Lâm Huyền càng ngày càng lạnh lùng, lẽ nào trong lầu Tiêu Dao cũng có những người bị tà võ mua chuộc rồi sao? 

             Từng khung cảnh ban đầu tại đế quốc Long Đằng xuất hiện trước mắt. 

             Tà võ đúng là đáng chết, nhưng thứ càng đáng chết hơn lại là những người tình nguyện thông đồng làm bậy cùng đám tà võ. 

             Cũng đúng lúc này, Lâm Huyền đột nhiệt cảm thấy có một luồng hơi thở như có như không ở trong góc. 

             Luồng hơi thở này hoàn toàn giống với luồng hơi thở đã công kích hắn trước đó. 

             “Nếu đã đến rồi, còn định đi sao?” 

             Dưới chân Lâm Huyền dùng lực, xông về phía hơi thở kia. 

             Quả nhiên, trong góc kia có một người thần bí mặc trên mình cả bộ đồ màu đen. 

             Người thần bí đó nhìn thấy bản thân đã bị lộ ra rồi, cũng chẳng ẩn giấu hơi thở nữa, lập tức muốn chạy đi. 

             Chỉ đáng tiếc là, trước mặt Lâm Huyền, hắn chẳng còn có cơ hội chạy trốn nữa. 

             Thần Đạo Bộ Pháp thi triển đến mức tận cùng, bóng dáng của Lâm Huyền chớp nhoáng, lập tức xuất hiện ở sau lưng người kia. 

             “Ở lại đi!” 

             Lâm Huyền khẽ quát một tiếng. 

             Thần Đạo Quyền Pháp! 

             Nguyên khí kích động, dồn hết lên trên nắm đấm của hắn. 

             Theo một tiếng bụp cất lên, người thần bí đó ngã bay ra ngoài. 

             Lông mày của Lâm Huyền nhíu chặt, không hề có tí vui mừng đắc ý gì. 

             Người này, quá yếu rồi! 

             Nếu như nói Viên Khoa che giấu thực lực là vì để có thể công kích mình sau khi xuống lôi đài. 

             Vậy thì, người trước mặt đây rốt cuộc là vì gì chứ? 

             Lâm Huyền không hề do dự, bóng dáng chớp nhoáng, lại lần nữa xông tới. 

             Lần này, hắn không hề lưu tình chút nào. 

             Bất kể người thần bí này rốt cuộc là đang che giấu thực lực hay là thực sự yếu như vậy. 

             Nhưng hắn và tà võ cùng một giuộc, đều là tội chết! 

             Lúc này, người thần bí lại định chống lại, nhưng đã muộn mất rồi. 

             “Đừng, đừng giết ta!” 

             Người thần bí dường như cảm nhận được sát khí của Lâm Huyền ngay lập tức mở miệng xin tha. 

             “Giữ lại hắn ta có lẽ có thể tìm ra chân tướng, tìm ra con cá lớn sau lưng hắn ta.” 

             Trong lòng Lâm Huyền giật mình, đổi nắm đấm thành móng vuốt, một vuốt cào lên trên người hắn. 

             “Xoẹt xoẹt!” 

             Một vuốt này của Lâm Huyền đã tuốt quần áo đen trên người hắn xuống. 

             Nhưng đến khi Lâm Huyền nhìn thấy quần áo của hắn, lại không nhịn được mà ngây ra. 

             Người của Tiêu Dao Lâu? 

             Lẽ nào tà võ đã mua chuộc người của Tiêu Dao Lâu rồi? 

             “Gia, hạ thủ lưu tình, tôi là người của Tiêu Dao Lâu, Tôn Vân!” 

             Tôn Vân cũng rất dứt khoát trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Huyền. 

             Lâm Huyền thu lại khí thế, lạnh lùng nhìn hắn. 

             “Trong Tiêu Dao Lâu, công khai tập kích ta, gan ngươi to đấy!” 

             Tôn Vân quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên. 

             “Hôm qua có người ra giá muốn ta tới giáo huấn ngươi, nói là sau khi thành công, còn có nhiều lợi ích khác.” 

             Hôm qua? 

             Trong lòng Lâm Huyền nghi ngờ. 

             Bản thân hôm nay mới đánh nhau với Viên Khoa, hôm qua bọn họ sao có thể tìm người tới đối phó hăn chứ? 

             Nếu như đúng là hành vi của tà võ, vậy thì người mà bọn họ tìm này cũng quá yếu rồi. 

             Thân là nhân viên nội bộ của Tiêu Dao Lâu, làm chuyện này đúng là có rất nhiều cái lợi. 

             Nhưng mà, với thực lực của tên Tôn Vân trước mắt này, chỉ cần bản thân có phòng bị vậy thì hắn càng không thể tiếp cận bản thân. 

             “Ai phái ngươi tới?” 

             Lâm Huyền mở miệng nói. 

             Trên mặt Tôn Vân lộ ra một tia giãy dụa, hiển nhiên không muốn nói ra người sau lưng mình. 

             Lâm Huyền lạnh lùng hừ một tiếng, khí thế trên người cứ thế bộc lộ hết. 

             “Là Bao Đan Sư!” 

             Bị khí thế của Lâm Huyền bao vây, Tôn Vân ngay lập tức liền mở miệng nói. 

             Bao Đan Sư? 

             Lâm Huyền sững người, một lát sau mới nhớ ra, người mà hắn nói chính là Bao Lưu trong hiệp hội đan sư. 

             “Bao Đan Sư cho ta một quả phi tiêu, nói bên trên đã được tẩm độc, chỉ cần làm ngươi bị thương, ngươi sẽ mất đi sức chiến đấu.” 

             “Bao Đan Sư cho tôi năm mươi viên linh thạch trung phẩm, sau khi việc thành công chỉ cần ta đưa ngươi đến chỗ hắn, hắn sẽ cho ta năm mươi viên còn lại.” 

             Dưới sự áp bức của Lâm Huyền, Tôn Vân tựa như một hạt đậu, liền nói thẳng hết mọi chuyện ra. 

             Trong lòng Lâm Huyền thầm cảm thán, quả nhiên hiệp hội đan sư rất có tiền. 

             Chỉ vì giáo huấn bản thân, Bao Lưu sẵn sàng bỏ ra cái giá một trăm viên linh thạch trung phẩm. 

             “Gia, những gì nên nói ta đã nói rồi, ta có thể đi được chưa?” 

             Tôn Vân ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền rồi cẩn thận mà hỏi. 

             Định đi sao? Nào có dễ như vậy? 

             Lâm Huyền hừ lạnh. 

             “Ta để ngươi đi chưa?” 

             Tôn Vân nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy lấy từ trong nguyên giới ra một cái túi. 

             “Đây là năm mươi viên linh thạch,  mời ngài xem qua.” 

             Lâm Huyền lại lắc lắc đầu. 

             “Ta không cần linh thạch của ngươi.” 

             Hắn nói như vậy khiến cho Tôn Vân sắp khóc rồi. 

             “Gia, tha mạng cho ta đi.” 

             Giọng nói của hắn không ngừng run rẩy. 

             Lâm Huyền liếc nhìn hắn, để hắn đứng lên. 

             “Ta không cần mạng của ngươi, đi theo ta.” 

             Lời của Lâm Huyền, hắn nào dám nói không. 

             Lâm Huyền dẫn hắn đến khu thu phí ở phòng tu luyện. 

             “Phòng tu luyện to nhất ở đây cần bao nhiêu tiền?” 

             “Một ngày một trăm viên linh thạch trung phẩm.” 

             “Ta muốn thuê ba ngày.” 

             Lâm Huyền nói xong, liền ung dung đi vào. 

             Lần này Tôn Vân khóc thật rồi, cho dù vào tay cũng chỉ có được một trăm viên linh thạch, bây giờ lại bỏ ra cái giá gấp ba. 

eyJpdiI6InpLS3RkK2pVdWV2N3EyakZ5WElNa1E9PSIsInZhbHVlIjoidld5SUx3WVRmb0ZxRnprMzVOT0VydW1pSDM3YkNrMlwvWmxGbGZWWXdSSzcrZWpYdzlMaGhJXC9Odm1EeWY0UW13TTdvOHhHY2Jxb2N4Z0kwMDFNcDJcL1RLUWIzdTVtcnlja1VhUDBvTzNUV1dlNkNMbXY0bGhYbFZtMU16YkE2eHJhNzUrZjNQdWFVeEVaV29xdTJtVXpwN2szaHpGdEY4Q3NwYTZLeVpNNW9sVXJGYVZ3d3BaTlhHdGVaaHUwYkZUVjRWOUhTZXI3MEZDVEFLNlhpTUQ2ZXBKclRwV1JKSHJKeFZQWHFGOGVKNnJrcEVWVGM1TWtjZHk0Mm1ZNWs2ZlNseXg5MExwN05lbEFHSjFrQUJTY2NjQU81VGFkRXMxWko2SlpqQzhndDg9IiwibWFjIjoiZGI5YjQ4MzgyODIxOTQ1MDc5YjJjMmZlOWY4ZmE3ZDIzYTJiNDE1YjlhNmUwYzRiYTMyMDg3NGZiNGZmOTU2NCJ9
eyJpdiI6IkprSXJXMCswWXNSc3p3MitQeHNEK2c9PSIsInZhbHVlIjoiYVNZVkJHQjZ6UzByQm94MGVYcWZKckV2d3JFaTlYZkowRTdZN3JHVTZScklcL1lsK3RHSXhNcnlhS0FOQkZCcUJUSTlSVTI4eE9ZT2N0THZYV2g4ZlwvZk9hVkZJVlo5dThidzg3WjR2UGFKZit5MlJhWTVTOFFOMk83bmtcL3B1S0F4Wm5nYllKdEYzWElHYWtOcjRcL2YzTlhcL2lkc2huUFJCSjBCbjNreDNFVks0QkNWelk2N3NFOVNCOEVkSERtWkJvMkFqRWI5alR3TGVRZzg5WWlZNzlpXC9Pcnl3TjNnOVwvTXdzYlphcUxISXFPXC8wWFlGYzNLaERBY1RMV2RvcHZGdzdwY0dpVzBhOUpFc045TVFKYjd2QT09IiwibWFjIjoiYWQ0ZTU2Zjg3ZWRlM2M1ODFhYTQ0NzYyOWIxZDg0ZDY2MDVlY2ZjNmYyZDYyZWIwYWJhMDA0OGEzMGY5ZGE0MSJ9

             Vậy mà, sau khi bước vào phòng tu luyện. Lâm Huyền lại cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo.

Ads
';
Advertisement
x