Tà võ.
Lâm Huyền không kịp nghĩ thêm gì, ngay lập tức trốn sang một bên.
“Vút.”
Hắn vừa mới né qua một bên, một nhát kiếm khí liền ngay lập tức tấn công tới.
Cây kiếm đập vào tường, vậy mà lại để lại trên bức tường đó một khe rãnh vô cùng khủng khiếp.
Trong lòng Lâm Huyền cả kinh.
Bức tường trong phòng tu luyện này đã được trải qua quá trình gia công đặc biệt, tu giả thông thường tuyệt đối không thể để lại dấu vết gì trên đó.
Tên tà võ này rất mạnh!
Lâm Huyền bắt đầu tỏa nguyên khí của mình ra, bao phủ lấy cả phòng tu luyện.
“Ba tên sao?”
Trong phòng tu luyện có ba luồng hơi thở lạnh lẽo.
Ánh mắt của Lâm Huyền dần trở nên lạnh lẽo, hắn vọt về phía cây kiếm kia.
Thần Đạo Quyền Pháp.
Nguyên khí bao phủ lên nắm đấm của hắn, trên nắm đấm của hắn vậy mà lại tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Nói là từ từ nhưng thực ra chỉ trong nháy mắt.
“Bụp!”
“Hự.”
Tên tà võ đó kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
Cũng đúng lúc này, cửa lớn của phòng tu luyện ầm ầm kéo xuống.
Phòng tu luyện này quý như vậy là có nguyên nhân cả.
Chỉ cần cửa bị đóng lại, vậy thì trừ khi thời gian đã tới, bằng không tuyệt đối không thể mở ra.
Sau khi cửa lớn đóng lại, đèn đuốc trong phòng tu luyện ngay lập tức được bật lên.
Mãi đến lúc này, Lâm Huyền mới có thể nhìn rõ ba người này.
Người lúc trước bị hắn tấn công là một tên béo, lúc này đang không ngừng xoa xoa vai mình.
Bên cạnh, Viên Khoa đang lạnh lùng mà nhìn hắn.
Sau lưng hai người họ còn có một người trung niên nữa đang đứng.
Ngoại trừ Viên Khoa, hai người bọn họ đều mặc trang phục của Tiêu Dao Lâu.
“Người dám giết người của Tà Điện, ta thấy ngươi chán sống rồi đó.”
Tên tà võ béo vừa xoa xoa vai mình vừa lạnh lùng nói.
Lâm Huyền lạnh lùng cười, lần này coi như là tìm được chính chủ rồi.
Viên Khoa không nói gì, trong tay hắn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, một cây kiếm ngắn xuất hiện.
“Nơi đây chính là nơi chôn vùi thân xác ngươi!”
Tên béo gào to một tiếng, xông về phía Lâm Huyền.
Trên người hắn tản ra một luồng hơi thở cực kì nặng nề.
Hiển niên, người này lấy sức mạnh làm sở trường.
“Ai chết còn chưa chắc đâu.”
Lâm Huyền không hề né tránh.
Thần Đạo Quyền Pháp!
Một đấm của hắn xông lên.
Tên béo rất tự tin với sức mạnh của mình, thế nhưng khi hắn tiếp xúc với Lâm Huyền, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.
Hắn là tu giả Hóa Nguyên cấp sáu, thế nhưng chỉ cần dựa vào cỗ sức mạnh khổng lồ trên người, cho dù gặp phải tu giả cấp bảy cấp tám cũng có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.
Vậy mà, người trước mắt đây, lại khiến cho hắn có cảm giác bản thân gặp phải yêu thú.
Không, còn khủng khiếp hơn yêu thú!
“Bụp!”
Dưới sức mạnh khủng khiếp kia của Lâm Huyền, tên béo lại một nửa ngã bay ra.
Vậy mà đúng lúc này, Viên Khoa đứng bên cạnh đột nhiên động đậy.
“Vút!”
Cây kiếm ngắn trong tay hắn, lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cây kiếm trước đó kia hiển nhiên là phóng ra từ trong tay Viên Khoa.
Bóng dáng của Lâm Huyền đột nhiên trở nên mờ ảo, dịch sang bên cạnh một bước, né tránh đòn công kích của Viên Khoa.
“Ngươi cũng nhanh thật đấy!”
Lâm Huyền nhìn Viên Khoa, giễu cợt mà nói.
Trên lôi đài, Viên Khoa suýt chút nữa đã bị hắn đánh phế.
Nếu như Viên Khoa không che giấu sức lực, vậy tuyệt đối không thể hồi phục nhanh như vậy.
Sắc mặt của Viên Khoa đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Lần này ta sẽ giết ngươi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng của hắn đột nhiên liền biến mất.
Lâm Huyền phì cười một tiếng, định so tốc độ với mình sao?
nói về bộ phép, từ trước tới nay Thần Đạo Bộ Pháp chưa từng gạp phải đối thủ.
Ngay trong lúc Viên Khoa biến mắt, hắn liền tỏa nguyên khí của mình ra.
“Ở phía sau!”
Trong mắt Lâm Huyền lóe lên một tia sáng.
Bóng dáng của Viên Khoa xuất hiện sau lưng hắn, vậy mà còn chưa đợi cây kiếm ngắm trong tay hắn bổ xuống, bóng dáng của Lâm Huyền đột nhiên cũng biến mất.
Viên Khoa sững sờ, trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc.
Ở trên lôi đài, hắn đã được chứng kiến bộ pháp quỷ dị này của Lâm Huyền.
Thế nhưng, hiện tại hắn đâu có giấu kín sức mạnh nữa đâu, cho dù là thế vậy mà vẫn không thể nào truy tìm ra bóng dáng của Lâm Huyền.
“Người quá chậm rồi!”
Giọng nói của Lâm Huyền vang lên.
Chưa đợi hắn phản ứng lại, nắm đấm của Lâm Huyền đã hạ xuống.
“Bụp!”
Một nắm đấm này đấm thẳng vào mặt hắn, khiến cho Viên Khoa bị đập tới mức lảo đa lảo đảo.
Sức mạnh của Lâm Huyền, đến cả tên béo kia cũng không thể chiếm thế thượng phong, huống chi là Viên Khoa.
Viên Khoa bị thương bỏ chạy, tên béo kia đột nhiên lại tham gia vào trận chiến.
Cơ mà, trước mặt Lâm Huyền, tốc độ của hắn chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Tên béo xông tới, thế nhưng lại xông vào một khoảng không.
“Bụp!”
Lâm Huyền đánh từ dưới lên trên, một đấm khiến cho hắn bay lên trần nhà.
...
Lúc này, Tôn Vân đứng ở ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, nhịn không được mà giật mình.
“Tiêu ba trăm viên linh thạch trung phẩm này cũng không lỗ!”
Chỉ là tu luyện thôi mà đã dựng trận lớn như vậy, nếu như ban nãy mình không biết sống chết giao đấu với Lâm Huyền, không cần phải đoán kết quả nữa.
Thế nhưng hắn không biết, lúc này Lâm Huyền đang khổ chiến.
Sự phối hợp của Viên Khoa và tên béo vô cùng ăn nhập, đợi hắn tấn công xong tên béo, Viên Kha ở bên cạnh đã chuẩn bị đánh lén rồi.
Nếu như hắn động thủ với Viên Khoa, vậy thì tên béo kia sẽ không màng tất thảy mà xông tới chặn hắn lại.
Nhất thời, Lâm Huyền phiền phức không thôi.
Hai người Viên Khoa ngược lại càng đánh càng bất ngờ, bọn họ không ngờ Lâm Huyền lại mạnh đến vậy.
Phải biết, hai người bọn họ ăn nhập như vậy, chính là vì Hợp Kích Chi Pháp
Dựa vào uy lực của Hợp Kích Chi pháp, bọn họ đã từng giết chết một cường giả Hóa Nguyên cấp tám.
Thế nhưng khi đánh nhau với Lâm Huyền, bọn họ lại chẳng có chút ưu thế nào.
Cũng đúng lúc này, người trung niên đứng bên cạnh cuối cùng cũng động đậy.
“Hai tên vô dụng!”
Lão lạnh lùng nói rồi tiến vào chiến trường.
Sau khi có sự gia nhập của hắn, áp lực của Lâm Huyền tăng lên gấp bội,
Người trung niên này là võ giả Hóa Nguyên cấp bảy, lại cộng thêm hai người Viên Khoa, Lâm Huyền vậy mà lại có chút không chống đỡ nổi.
Lâm Huyền ngay lập tức lấy lá Chân Long Kiếm từ trong nguyên giới.
“Keng!”
Một tiếng rồng gào lên to rõ vang vọng khắp phòng tu luyện.
Nguyên khí trút hết vào Chân Long Kiếm, bóng dáng mờ ảo của một con Chân Long đột nhiên xuất hiện.
“Bàn Tử, chặn hắn lại!”
Viên Khoa đột nhiên mở miệng nói.
Bàn Tử nghe thấy lời này lập tức liền xông lên.
Thần Đạo Kiếm Pháp!
Chân Long Kiếm vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trong không trung, tưởng chừng như sắp chém lên người Bàn Tử.
Cũng đúng lúc này, Lâm Huyền đột nhiên lại cảm thấy một luồng hơi thở lạnh lẽo từ bên cạnh truyền tới.
Viên Khoa.
Cây kiếm ngắn trong tay Viên Khoa, trực tiếp đánh về phía hắn.
Lâm Huyền không thèm để tâm tới Bàn Tử nữa, Chân Long Kiếm trong tay ngay lập tức cưỡng chế đổi hướng, hướng về phía kiếm của Viên Khoa mà chém.
“Leng keng!”
Cây kiếm ngắn của Viên Khoa theo tiếng mà gãy.
Mà Lâm Huyền, lại cũng bị Bàn Tử và người trung niên kia bao vây lại.
Dưới sự liên thủ tấn công của hai người bọn họ, Lâm Huyền lại có chút chống đỡ không nổi.
Thần Đạo Kiếm Pháp đương nhiên rất mạnh, thế nhưng lại không thể chống lại sự bất thình lình từ trong âm thầm của Viên Khoa.
Phi tiêu, châm độc, đủ các loại ám khí không ngừng xông tới, Lâm Huyền buộc phải phân tâm đi ứng phó.
“Sức cùng lực kiệt rồi à?”
Viên Khoa lạnh lùng nói.
Lâm Huyền nhìn hắn một cái, nhưng chẳng nói lời nào.
“Trốn sau lưng họ là an toàn chắc? Hôm nay, các ngươi đều phải chết!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất