Lâm Huyền vẫn chưa thể nào khẳng định suy đoán của bản thân.
Chỉ là một mùi hương mà thôi, chẳng chứng minh được gì.
Muốn để cho Viên Khoa lộ ra dấu vết của mình, vậy thì buộc phải khiến cho hắn cảm thấy sự nguy hiểm.
Sự dừng lại ngắn ngủi tạm thời, hai người không hẹn mà cùng nhằm thẳng về phía đối phương.
Thần Đạo Quyền Pháp!
Lâm Huyền không hề có chút do dự ngay lập tức liền sử dụng Thần Đạo Quyền Pháp!
Từng đòn công kích của hắn biến hóa khó lường, lúc thì mạnh mẽ, lúc thì từ tốn.
Nếu như đổi lại là các võ giả khác, dưới sự công kích mạnh mẽ mà liên tiếp này của hắn chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Vậy mà, Viên Khoa lại vô cùng tự nhiên chống lại.
Trong lòng Lâm Huyền khẽ run lên.
Thực lực của Viên Khoa đúng là không tầm thường, trong tình huống không thể dùng tà công vậy mà vẫn có sức mạnh đến vậy.
“Xem ra, hắn ta vẫn còn che giấu gì đó.”
Lúc đánh nhau, Lâm Huyền có thể cảm nhận rõ ràng, Viên Khoa đang áp sức mạnh của mình xuống.
Hắn rõ ràng có thực lực mạnh hơn, thế nhưng lại không muốn để lộ ra trước mặt mọi người.
Hành động này, càng khiến Lâm Huyền chắc chắn suy đoán của mình hơn.
“Để ta xem ngươi có thể giấu tới bao giờ.”
Khí thế của Lâm Huyền đột nhiên thay đổi, Thần Đạo Quyền Pháp càng thêm mạnh hơn.
Nhân lúc Viên Khoa không phòng bị, một quyền mạnh mẽ của hắn đã đấm lên ngực của Viên Khoa.
Một nhát này, Viên Khoa không thể nào né tránh, chỉ có thể cương ngạnh chống lấy.
Nhưng với sức lực hiện tại của hắn, nếu như trực diện nhấn lấy cú đấm này, thân thể chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Nếu như thực sự đến nước đó thì hắn cũng chẳng còn hi vọng thắng lợi gì nữa.
Một quyền này của Lâm Huyền vốn để ép hắn thể hiện thực lực thật sự của mình.
Vậy mà, khi quyền này hạ xuống, hắn lại thất vọng rồi.
Quyền này của hắn không hề có tí lực nào, tựa như là đang đánh vào không khí vậy.
Lâm Huyền nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
“Thân pháp thật kỳ quái.”
Viên Khoa chính là dựa vào thân pháp quỷ dị đó, khiến cho đòn tấn công của Lâm Huyền không thành.
“So về thân pháp, ngươi còn kém xa lắm!”
Lâm Huyền cười lạnh một tiếng.
Thần Đạo Bộ Pháp.
Viên Khoa né càng nhanh thì đòn tấn công của hắn càng nhanh.
Hơi thở của Lâm Huyền tựa như hoàn toàn biết mất trong khí khí, bất kể Viên Khoa có tìm kiếm thế nào, cũng không thể tìm ra Lâm Huyền.
Nhưng mà, hắn không nhìn thấy, không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn thấy một cảnh kì quái.
Lâm Huyền đứng sau lưng hắn, thế nhưng hắn không hề nhận ra.
Hắn quan sát tứ phía, Lâm Huyền ở sau lưng hắn cũng không ngừng chuyển động.
Biên độ chuyển động của Lâm Huyền cũng không nhiều, nhưng rất khéo léo né được sự truy tìm của hắn.
Lúc này, bất kể là những người trên đài hay là những võ giả xung quanh, toàn bộ đều bất ngờ đến ngơ ngác.
Thực lực của hai người này tựa như không cùng một tầng với nhau vậy.
Lâm Huyền chẳng qua chỉ là một tu giả Hóa Nguyên cấp một, vậy mà lại khiến cho Viên Khoa, một tu giả cấp sáu quay vòng vòng.
Một trận hô hào từ trên khán đài truyền tới.
Sắc mặt của Viên Khoa lúc xanh lúc đỏ, cho dù hắn ngu ngốc đến thế nào đi nữa cũng phát hiện có gì đó không đúng.
“Đừng tìm nữa, ta ở đây.”
Viên Khoa đã sắp tức đến phát điên lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lâm Huyền vang lên từ sau lưng.
Hắn vô thức liền quay người nghênh chiến, vậy mà thứ hắn nhận lấy lại là một nắm đấm của Lâm Huyền.
Sức mạnh của Lâm Huyền khủng khiếp vậy sao?
Cho dù Viên Khoa không giấu sức mạnh, cũng chưa chắc đã có thể giành lấy ưu thế từ trong tay hắn.
Lúc này, càng không thể địch lại.
Vừa mới quay người, nắm đấm của Lâm Huyền đã đấm tới.
“A!”
Viên Khoa đau đớn kêu lên, lảo đảo thụt lùi vài bước.
Trong các kẽ ngón tay hơn, rỉ ra một ít máu tươi.
“Ta muốn giết ngươi!”
Trong mắt Viên Khoa lóe lên tia hung ác, tựa như một con thú đang chọn người mà cắn.
Lâm Huyền cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nhịn nổi rồi sao?
Hắn làm như vậy là muốn khích Viên Khoa tức giận.
Chẳng qua là, muốn khiến cho Viên Khoa lộ ra dấu vết, vẫn cần thêm chút lửa nữa.
“Ta cứ đứng đây cho ngươi đánh, chỉ cần ngươi có thể khiến ta lùi nữa bước thì trận này coi như ngươi thắng.”
Lửa tức trong lòng Viên Khoa bùng lên, những gân xanh trên trán liền giật giật.
“Chết đi cho ta!”
Viên Khoa phẫn nộ gào lên một tiếng rồi xông về phía Lâm Huyền.
Khí thế khủng khiếp đó, khiến cho những võ giả ở dưới lôi đài đều run lên.
Mạnh quá!
Không hổ là vỏ giả thẻ cam mạnh thứ mười, chỉ bằng khí thế này thôi, người bình thường không thể bì nổi.
Đúng lúc ấy, Viên Khoa tựa như nhìn thấy thứ gì, khí thế trên người đột nhiên yếu hẳn đi.
Ngược lại, Mã Phong Dương lại vô cùng nghi ngờ.
Tuy rằng hắn chưa từng đánh nhau với Viên Khoa nhưng đã từng nhìn thấy sức mạnh của Viên Khoa.
Nếu như Viên Khoa chỉ có tí sức mạnh như vậy thì vị trí kẻ mạnh thứ mười của hắn có lẽ đã đổi chủ từ lâu.
Lâm Huyền đứng chắp tay, không hề có động tác đón đỡ.
Nhìn như thể hắn dường như sẽ cùng cơ thể bằng da bằng thịt của mình để chống đỡ đòn tấn công của Viên Khoa vậy.
Quá điên cuồng.
Tất cả những người vây xem đều nảy ra suy nghĩ như vậy.
Tên Lâm Huyền này quả thật quá điên cuồng.
Vậy mà, đến khi nắm đấm của Viên Khoa hạ xuống, tất cả mọi người đều không nhịn được mà trợn tròn mắt.
“Răng rắc!”
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Sau đó, cục diện Lâm Huyền ngã xuống mà bọn họ đoán từ trước lại không hề xảy ra, ngược lại là Viên Khoa nhìn nắm đấm của mình, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Người khác không nhận thấy, nhưng hắn lại cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Trong khoảnh khắc khi hắn tấn công kia, hơi thở của Lâm Huyền đột nhiên thay đổi rồi.
Tuy chỉ là trong nháy máy, thế nhưng Lâm Huyền tựa như đã biến thành một tảng đá.
Đứng vững như núi.
Thứ mà một nắm đấm này của hắn nhận được là khiến cho cánh tay mình gãy rồi.
“Người khiến ta rất thất vọng!”
Lâm Huyền lắc lắc đầu.
Tuy Bá Thể Thần Công có sức phòng ngự kinh người thế nhưng cũng không đến mức khiến cho hắn có thể làm lơ đòn tấn công của cường giả Hóa Nguyên cấp sáu.
“Nếu như trình độ của ngươi chỉ như vậy vậy vì sau này không cần tới tham gia đấu võ nữa.”
Lâm Huyền thuận thế tóm một cái, tóm lấy cổ tay của Viên Khoa.
Viên Khoa không ngừng giãy dụa nhưng cánh tay của hắn lại tựa như bị yêu thú cắn phải vậy, bất kể giãy dục thế nào đều không có tác dụng.
“Bụp!”
Thần Đạo Quyền Pháp!
Lâm Huyền đột nhiên tấn công, một quyền đấm lên trên bụng của Viên Khoa.
Sức mạnh khủng khiếp đó, khiến cho Viên Khoa không nhịn được cong gập người, khuôn mặt đỏ bừng, chẳng khác gì một con tôm to nằm trong nồi nước sôi vậy.
“Bụp!”
Lại một đòn nữa, cũng vị trí ấy.
Cho dù Viên Khoa là tu giả cảnh giới Hóa Nguyên cấp sáu khi đối mặt với đòn tấn công khủng khiếp này cũng có chút chịu không nổi.
Sau khi đánh xong hơi đòn, Lâm Huyền mới buông hắn ra.
Xung quanh đều trầm mặc.
Một lát sau, từng đợt xì xào vang lên.
Võ giả thẻ cam mạnh thứ mười, vậy mà lại không chịu nổi một cú như vậy.
Trận đấu này còn ngắn hơn tưởng tượng, Lâm Huyền chỉ dùng hai đòn, đã khiến Viên Khoa mất đi sức chiến đấu.
Thậm chí có một vài người còn đang nghĩ, hai người này có phải đang đánh trận giả hay không.
“Sao phải giấu sức mạnh của mình đi làm gì? Có phải có ai nói gì với ngươi rồi không?”
Lâm Huyền cúi người, nói bên tai Viên Khoa.
Trong mắt Viên Khoa lóe qua một tia sát khí, cơ thể vốn đang cong lại đột nhiên căng ra, từ dưới lên trên, đột nhiên tấn công Lâm Huyền
Lâm Huyền lại cười lạnh.
Nếu như Viên Khoa lấy tư thế như này để chiến đấu từ sớm thì có khi bản thân sẽ thua thật.
Thế nhưng hiện tại, sự yếu thế không ngừng đã khiến cho hắn phải chịu quá nhiều đòn công kích.
Viên Khoa cũng chẳng còn sức chống lại, bay ra ngoài rồi đập lên trên vách tường dưới khán đài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất