Điều tra rõ thân phận tà tu, chuyện này cũng không khó gì cả. 

             Nhưng mà chuyện Lâm Huyền phải làm lại không đơn giản như vậy. 

             Nhưng phàm là võ giả chính phái, nhìn thấy tà tu đều nên toàn lực giết chết. 

             Cho dù không có Minh Chủ thỉnh cầu, Lâm Huyền cũng sẽ không bỏ mặc những tà tu kia làm xằng làm bậy. 

             Lâm Huyền gật đầu, đồng ý. 

             “Ta sẽ.” 

             Minh Chủ khá vui vẻ, như vậy cũng rất ổn thỏa. 

             Vốn dĩ hắn còn lo lắng Bách Sự Thông có thể đào ra nội tình của Vương Hồ hay không, bây giờ có Lâm Huyền trợ giúp, trong lòng hắn tự tin tăng nhiều. 

             Trong lúc nói chuyện, Trương Long và Vương Khang cũng tiến vào. 

             “Thương thế của hắn thế nào rồi?” Minh Chủ nhìn về phía Vương Khang, mở miệng hỏi. 

             Không đợi Vương Khang mở miệng, Trương Long đã vỗ ngực. 

             “Đã khỏi hẳn.” 

             Minh Chủ nhìn Trương Long, cả khuôn mặt là áy náy. 

             “Chuyện lúc trước, ta xin lỗi ngươi. Đều tại ta quản lý bên dưới không nghiêm mới khiến cho ngươi gặp tai ương lao ngục.” 

             Nói xong, hắn vậy mà lại đứng dậy, bái một cái với Trương Long. 

             Lần này ngược lại là Trương Long hơi xấu hổ. 

             Thân là Minh Chủ bách quốc liên minh, vậy mà lại cúi người xin lỗi Trương Long, truyền đi không biết có bao nhiêu người phải kinh sợ. 

             Hai người Lâm Huyền bái biệt Minh Chủ, lập tức rời khỏi phủ Minh Chủ. 

             Nhưng mà tin tức liên quan tới Lâm Huyền đêm khuya xông vào phủ Minh Chủ đã bị phong tỏa triệt để. 

             Rời khỏi phủ Minh Chủ, Trương Long ngay lập tức không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ của mình. 

             “Ngươi thật sự là đệ tử Càn Long Tông?” 

             Hắn nhìn dáng vẻ của Lâm Huyền, nhiều nhất thì cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi. 

             Hai mươi tuổi đã đạp lên ranh giới Hóa Nguyên Cảnh, cái này đã không thể dùng thiên tài để hình dung, đây là yêu nghiệt! 

             “Thật trăm phần trăm.” 

             Lâm Huyền cười nói. 

             Trương Long trầm ngâm một lát, lúc này mới lên tiếng nói ra nghi ngờ của mình. 

             “Vậy đan dược của ngươi là từ đâu làm ra? Lẽ nào Đặng trưởng lão lại có đột phá?” 

             “Vậy cũng không đúng, cho dù Đặng trưởng lão có đột phá cũng không có khả năng luyện chế ra Kim Văn Linh Đan có chứa Địa cấp.” 

             Lâm Huyền cười, tất nhiên là Đặng trưởng lão không thể. 

             “Ta là một Đan sư cấp ba.” 

             Trương Long nghĩ tới rất nhiều khả năng, thế nhưng sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Lâm Huyền thì há to miệng, thật lâu không thể bình tĩnh. 

             Đan sư cấp ba, điều này có ý gì hắn đương nhiên là biết rõ. 

             Không ngờ Càn Long Tông không chỉ xuất hiện thiên tài võ đạo mà còn là một thiên tài Đan sư. 

             “Ha ha...” 

             Sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, Trương Long lập tức thỉnh thoảng cười khúc khích vài tiếng. 

             Điều này cũng không thể trách hắn chuyện bé xé ra to, thật sự là thành tựu của Lâm Huyền quá kinh người. 

             “Lâm Huyền, ngươi định muốn đi con đường nào?” 

             Hồi lâu sau, Trương Long mới hỏi như thế. 

             Lâm Huyền trầm ngâm một lát, lúc này mới lên tiếng nói. 

             “Ta muốn ở lại Tiêu Dao Lâu tiếp tục rèn luyện để lấy kinh nghiệm.” 

             Trương Long im lặng. 

             Bình tĩnh xem xét, hắn rất muốn Lâm Huyền trở về Càn Long Tông. 

             Nếu có Đan sư cấp ba tọa trấn, vậy thực lực Càn Long Tông tất nhiên sẽ có cách thức tăng trưởng nhanh như gió. 

             Nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, Càn Long Tông là chỗ nước cạn, không giữ được Lâm Huyền. 

             “Được, mặc kệ ngươi gặp phiền toái gì, ngươi vĩnh viễn là đệ tử Càn Long Tông.” 

             Lời này của Trương Long nói rất thành khẩn. 

             Lâm Huyền gật đầu. 

             Tạm biệt Trương Long, một mình Lâm Huyền trở lại Tiêu Dao Lâu. 

             “Lâm Huyền.” 

             Hắn vừa đi vào Tiêu Dao Lâu đã bị Liễu Thúy Thúy gọi lại. 

             “Có chuyện gì à?” 

             Lâm Huyền mở miệng hỏi. 

             Liễu Thúy Thúy nở một nụ cười nhẹ, hơi cân nhắc nhìn Lâm Huyền. 

             “Không phải ngươi để ta sắp xếp cho ngươi đối thủ có thực lực à? Ngươi đấu võ, ta đã sắp xếp xong rồi.” 

             Lâm Huyền cau mày, trong chốc lát mới gật đầu. 

             Phản ứng này của hắn làm Liễu Thúy Thúy rất thất vọng. 

             “Đối thủ của ngươi rất mạnh, phải cẩn thận.” 

             Lâm Huyền vẫn gật đầu. 

             Biểu cảm hờ hững này của hắn làm trong lòng Liễu Thúy Thúy có một ngọn lửa vô danh. 

             Nhưng không chờ nàng phát tiết ra ngoài, Lâm Huyền cũng đã xoay người rời đi. 

             “Hừ, chờ lên võ đài, ta nhìn ngươi còn có thể lạnh nhạt như vậy hay không.” 

             Liễu Thúy Thúy nghiến răng nghiến lợi nói, trong giọng nói tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác. 

             … 

             Lâm Huyền đi ra ngoài không bao xa đã bị cản lại. 

             Lần này là Bách Sự Thông. 

             “Huynh đệ, lần này đấu võ ngươi phải cẩn thận một chút, đối thủ này của ngươi không bình thường.” 

             Lâm Huyền cũng thầm có chút ngạc nhiên, liên tục hai người đều nói với hắn người này rất mạnh, xem ra người này thật là có mấy phần bản lĩnh. 

             “Như nào là không bình thường?” 

             “Thân phận, đối thủ lần này của ngươi tên Viên Khoa.” 

             Viên Khoa? Lâm Huyền suy nghĩ một chút nhưng không nhớ ra người như vậy. 

             “Trên võ đài cẩn thận mọi việc, thực lực Viên Khoa này rất mạnh.” 

             “Hắn là võ giả thẻ cam xếp thứ mười, cảnh giới Hóa Nguyên cấp sáu, thực lực còn trên cả Mã Phong Dương.” 

             “Hơn nữa, hắn và võ giả thẻ đỏ Vương Hồ có ngàn vạn tia quan hệ với nhau.” 

             Vương Hồ! 

             Lâm Huyền hơi nhướng mày, không ngờ mình vừa mới trở lại Tiêu Dao Lâu đã gặp ngay tiểu đệ của Vương Hồ. 

             Bách Sự Thông cố ý đến thông báo với hắn, hiển nhiên không chỉ là bởi vì thực lực của Viên Khoa. 

             Viên Khoa và Vương Hồ quan hệ không ít, vậy thân phận của hắn cũng rất ý vị sâu xa. 

             “Biết rồi.” 

             Lâm Huyền đáp lại. 

             ... 

             Trận chiến võ đài này cũng không để mọi người chờ lâu. 

             Xung quanh trên khán đài không còn chỗ ngồi, thậm chí còn có người đứng lại ở trên khán đài. 

             Này cũng không trách, một phe là võ giả thẻ cam lâu năm, phe bên kia là mới lên cấp hắc mã. 

             Giữa hai người này sẽ xung đột ra tia lửa gì, tất cả mọi người rất chờ mong. 

             Lâm Huyền không bị đoàn người huyên náo nhiễu loạn tâm trạng, dẫn đầu đi lên võ đài. 

             “Lâm Huyền, Lâm Huyền!” 

             Trên khán đài bạo phát ra từng đợt tiếng hoan hô. 

             Từ sau khi Lâm Huyền xuất hiện, lập tức sáng tạo ra mấy kỳ tích. 

             Lúc này, đối mặt với cường giả lâu năm Viên Khoa, hắn có thể lần nữa không cho mọi người một kỳ tích nữa thì sao? 

             Tiếng hoan hô còn chưa ngừng, một người đàn ông nhìn như gầy yếu lập tức bước lên võ đài. 

             Lâm Huyền đánh giá người trước mắt này, đây chính là Viên Khoa à? 

             Đơn giản nhìn bề ngoài thì người này thật đúng là không hề bắt mắt chút nào. 

             Nhất là cơ thể gầy yếu kia, dường như một cơn gió có thể thổi bay hắn. 

             Nhưng Lâm Huyền rất rõ ràng, nhắc nhở cũng không thể đại biểu tất cả. 

             “Viên Khoa, Viên Khoa!” 

             Tiếng hoan hô này vậy mà lại ép Lâm Huyền xuống. 

             Dù sao cũng là cường giả lâu năm, tiếng tăm của hắn cũng không phải có thể so sánh với ngôi sao mới Lâm Huyền này. 

             Đi lên võ đài, Viên Khoa nhếch miệng nở nụ cười với Lâm Huyền, làm động tác cắt cổ. 

             Động tác này có thể nói là vô cùng có tính khiêu khích, phô ngông cuồng của hắn ra không sót gì. 

             “Lâm Huyền đúng không, gặp được ta vậy thì ngươi thật bất hạnh.” 

             Lâm Huyền cười khẽ, tiến lên vài bước nói. 

             “Nhưng ngươi lại rất may mắn đó.” 

             “Sau trận chiến này, ngươi không cần phải lo lắng đề phòng nữa.” 

             “Một kẻ tàn phế thì sau này không cần tiếp tục phải tham gia chiến đấu gì đó nữa.” 

             Sắc mặt Viên Khoa cực kỳ đen, lạnh lùng nhìn Lâm Huyền. 

             “Hi vọng thực lực của ngươi lợi hại như miệng ngươi.” 

             Vừa dứt lời, hắn lập tức vọt về phía Lâm Huyền. 

             Lâm Huyền giơ chưởng đón lấy, Nguyên Khí cuồn cuộn khuấy động. 

             Mặc dù chỉ là công kích mang tính chất thăm dò nhưng hai người đều sử dụng toàn bộ thực lực của mình. 

             “Đây là...” 

             Quyền chưởng tương giao, Lâm Huyền cảm nhận được một loại hơi thở vô cùng âm lãnh. 

             Xem ra Viên Khoa này rất có khả năng chính là tà tu. 

eyJpdiI6Im9tYkJ2b3B2dkI4Tjcrd25LcTNhOHc9PSIsInZhbHVlIjoiRGJnZmxONFV4MCtPRnJrdjB0N25Ba3RsZmo5dVo1WkczTkd5bWZUSnV6Q2UwU0NaWkNCVzJKZmsyVFdaVGo0NERYTHVVVlRwdGxTZXVFTXVqT1lXeFY4aWd4ZjJDOWVvM1pjYlVBTWFXRWgrdEF3dVBJQXVaUnZtS2J5VHkzcXZTSmE3ZHNSR3dHZHhoclwvcENFRHdlQ0FoVVwvM2FTQmFuVXU0N3pHY1p5b0hBTkl3TU5FejhiVnhWUFBzXC9JenJrQ1JZbDFyUUl5VXB6NHdOM1kyRVRnZjlhaG5vd2VzMitcL09MVUp2ZDRlellYa0VLTFpvSDNYc0szaDNibXpZSjQyTnN3SU03WEw3Z05rQjYrVVNHRE1PdVwvWjVyQ29wUFI2SmN2OUxGSklEZzIxbTNnbUtpOThYTUlcL290K1JXcGlDRlVOZnhHYlhDVFFiOWtLcEMxVHZxRnVhSHRZQzhIQU1qMWk2NDJjSzFQUHJ4c1BNSndkSTBWZnB5emRnYlZvZWVoNFgrY0cxblZjY3NZY1NmWVVYQT09IiwibWFjIjoiZTI1OTBiYTc1NDAyM2VjOWZlOWJhYTBjODI3MTk4NTk4Nzg3NDllN2VlMjYxNTFkMmYzOTI4ZTkyYzc1ZjdmMCJ9
eyJpdiI6IlJvYmFuXC9VSmc3eVl2Tlk5U2t6cGNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVWMnROWVZTMFVsbmkzKzJvazFuQVZXd2N4N1ljZVVtV2lDTjdDTXBXVVU1aG5RYVk2NXB4WXA3a0Y1T1B1TFNjbWRHOElaQ1RUTUE1cUlnbnA5THlPMlQ4b0tBTFVybEJaSzE0YVwvZm5WTFhCeXhlNjQ3cXJGQU10b3d3bHVDanZ1ZHZNNTROR0VHXC9udHc2blB6NE9kT3J3ekR2SVdRMVVpZzB1MXAyUzhtRE1oeVUrdXdXbEVxdXkxNWxQa3lqbkd6Z3B2aXdqYUZJbkNmbHZod0RMZDdDRmtsZDJieDB1SXl2aFdENWM0TkduTFZ2UExnWnMreEs2SEppNFNrUURoZ2ZKdHl6aXlpMXlEY0o1alZwemNkNkZMSlZaRlFWc3UrK1lsSWZxRnc1S3prUlh3WU94OGFScVMyc01aaFd6N0wzRmxMaHd0N2docGJjZVFlT0VGMEpFQzhKSzNibTg5eG9ZMUJXbkxJPSIsIm1hYyI6IjhiOWY3NzhiNThhNTRlZTk1NWQ3ODM2MjU3YWY1YThhYzU4MGFmNWU3ZTczNGE5YmUyNDMyOTUxYjEyN2NmNDcifQ==

             Lâm Huyền quyết định chủ ý, nhất định phải ra tay toàn lực.

Ads
';
Advertisement
x