Lâm Huyền quay đầu, men theo giọng nói nhìn sang. 

             Phía sau có một nam tử đứng đó, trên mặt mang theo uy nghiêm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào. 

             Sau khi hắn xuất hiện, những thủ vệ kia xôn xao lui ra. 

             Lâm Huyền không nhìn ra người đàn ông cảnh giới sâu cạn, nhưng từ trong ánh mắt của mọi người xung quanh, Lâm Huyền có thể suy đoán ra thân phận của hắn. 

             Lâm Huyền thầm nghĩ. 

             “Xem ra đây chính là Minh Chủ của Bách Quốc liên minh.” 

             Minh Chủ khẽ vuốt cằm, đứng ở đó nhìn Lâm Huyền, trên người tản ra khí thế làm người ta giật mình một cách tự nhiên. 

             Nếu là võ giả Hóa Nguyên Cảnh bình thường, giờ phút này phải là sợ không chịu nổi. 

             Nhưng mà cơ thể Lâm Huyền không động chút nào. 

             Minh Chủ thầm than trong lòng một tiếng, không ngờ ý chí của Lâm Huyền vậy mà lại kiên định như thế. 

             Người tu bình thường, trước thực lực này của hắn chỉ sợ đã không chịu nổi mà quỳ xuống, thế nhưng Lâm Huyền này lại thong dong, không giống như là giả bộ. 

             “Sao đêm khuya mà ngươi lại xông vào phủ Minh Chủ của ta?” 

             Đầu tiên, Lâm Huyền độ Nguyên Khí vào trong cơ thể Trương Long, giúp hắn hóa giải linh đan, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Minh Chủ. 

             “Vì cứu người.” 

             Minh Chủ khẽ cau mày, vì đạo tặc đánh cắp linh đan này ư? 

             “Người này đến quý phủ của ta đánh cắp linh đan, lẽ ra là tử tội. Ta không làm hại tính mạng hắn mà chỉ giam giữ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.” 

             Minh Chủ nói như thế. 

             Nhưng mà Lâm Huyền lại xì cười một tiếng. 

             “Đến ngay cả sự thật ngươi cũng không điều tra rõ ràng mà còn nói chuyện nhân nghĩa gì đây?” 

             Hắn vừa mở miệng, những thủ vệ xung quanh kia ngay lập tức muốn nhào lên. 

             Dám nói chuyện như thế với Minh Chủ, chỉ sợ Lâm Huyền là người đầu tiên. 

             Minh Chủ khoát tay áo một cái, ra hiệu bọn họ lui ra, mở miệng hỏi. 

             “Ồ? Vậy ngươi nói xem gì mới là sự thật đi?” 

             Lâm Huyền đứng dậy, nói quá trình chuyện Ba Lạt lừa Trương Long như thế nào. 

             Minh Chủ càng nghe càng hoảng sợ, hắn không ngờ ở ngay dưới mắt hắn vậy mà lại xuất hiện chuyện như vậy. 

             “Chuyện này ta sẽ đi điều tra, nếu như đúng là thật thì ta sẽ trả lại trong sạch cho hắn.” 

             Trên gương mặt trắng xám của Trương Long cuối cùng cũng lộ ra chút vui vẻ, hắn muốn chính là hứa hẹn này. 

             Nếu như Lâm Huyền cướp hắn đi, vậy thì oan ức trộm linh đan hắn sẽ phải cõng cả đời, thậm chí còn có thể liên lụy đến Càn Long Tông, thậm chí là Long Đằng đế quốc. 

             Minh Chủ tiến lên, tra xét thương thế Trương Long một phen. 

             “Thương thế của hắn không nhẹ, ta thấy không bằng các ngươi tạm thời ở lại quý phủ, ta sẽ tìm người chữa thương cho hắn.” 

             Lúc này, hai người Cao Hữu và Vương Khang cũng chạy tới. 

             Lâm Huyền liếc mắt nhìn, sau khi nhìn thấy Vương Khang mới xem như là yên tâm. 

             Vương Khang chính là Đại trưởng lão Đan sư hiệp hội, có lẽ Minh Chủ cũng không dùng thủ đoạn gì dưới con mắt của mọi người được. 

             Sau khi hắn gật đầu, Minh Chủ ngay lập tức phân phó, nhấc Trương Long xuống dưới. 

             Minh Chủ rất hứng thú đánh giá Lâm Huyền. 

             “Ngươi tên Lâm Huyền đúng không, tranh thủ khoảng thời gian này chữa thương cho hắn, không bằng chúng ta đi phòng trà một chuyến?” 

             Hắn vừa nói xong, thủ vệ xung quanh xôn xao trợn mắt há hốc mồm. 

             Lâm Huyền này rốt cuộc có lai lịch gì? Giết người ở phủ Minh Chủ, kết quả Minh Chủ không chỉ không truy cứu trách nhiệm của hắn mà còn chủ động mời hắn đi uống trà? 

             Lúc này, bọn họ ngược lại có hơi ngầm tự vui mừng vì mới vừa rồi không ra tay quá nặng. 

             Lâm Huyền âm thầm hoảng sợ, Minh Chủ này sao lại biết tên hắn, là Vương Khang nói? 

             Hắn gật đầu, đi theo phía sau Minh Chủ, đi tới một phòng trà. 

             Sau khi ngồi xuống, Minh Chủ tự tay rót một chén trà đưa cho Lâm Huyền. 

             “Chén trà này, cảm ơn ân phương pháp luyện đan của ngươi. Nếu như không phải ngươi sửa lại phương pháp luyện đan, chỉ sợ ta còn phải tiếp tục bị đau đớn bệnh tật dằn vặt giày vò.” 

             Lâm Huyền ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lúc mình tham gia sát hạch Đan sư đã từng sửa đổi một toa đan dược, hắn vốn tưởng rằng là đề thi, không ngờ là dùng để cứu mạng của Minh Chủ. 

             “Không cần cảm ơn.” 

             Lâm Huyền tiếp nhận cốc, khách sáo vài câu. 

             Minh Chủ không nhắc câu nào đến chuyện Ba Lạt, chỉ nói chuyện phiếm với Lâm Huyền. 

             “Lâm Huyền, ta nghe nói ngươi ở Tiêu Dao Lâu?” 

             Lâm Huyền gật đầu. 

             Minh Chủ nghi ngờ, mở miệng nói. 

             “Lấy thực lực của ngươi, cần gì phải đi Tiêu Dao Lâu? Cho dù là đến quý phủ của ta hay là đi Đan sư hiệp hội, đều sẽ có nhiều đãi ngộ tốt hơn.” 

             Lâm Huyền cười. 

             “Vì rèn luyện để lấy kinh nghiệm.” 

             Hắn nói lời này không có chút giả tạo nào. 

             Hắn đi vào Tiêu Dao Lâu, một nguyên nhân là vì tìm kiếm Trương Long. 

             Nhiều hơn là vì tôi luyện chính mình. 

             Chỉ có không ngừng chiến đấu với cường giả, chém giết thì mới có thể không ngừng trưởng thành. 

             Minh Chủ quăng tới tán thưởng ánh mắt, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm. 

             “Không ngừng rèn luyện bản thân mình tất nhiên là tốt, nhưng Tiêu Dao Lâu cũng không phải là nơi nói nhân nghĩa, ngươi phải cẩn thận khắp nơi đấy.” 

             Lâm Huyền hơi nhướng mày, không biết Minh Chủ sao lại nói lời ấy. 

             Lấy thân phận của hắn, chẳng lẽ còn phải làm loại chuyện bôi nhọ tình cảm của người khác ư? Điều này hiển nhiên không có khả năng. 

             “Kính xin Minh Chủ nói tỉ mỉ.” 

             Minh Chủ để chén trà xuống, trầm ngâm một lát mới mở miệng nói. 

             “Vốn dĩ chuyện này không nên nói với ngươi, dù sao chuyện này quan hệ trọng đại.” 

             “Thế nhưng ngươi có tình có nghĩa, thực lực lại không tầm thường cho nên ta mới nói cho ngươi.” 

             “Có lẽ gần đây ngươi quen biết một người tên là Bách Sự Thông, hắn là người trong phủ của ta.” 

             Vẻ mặt Lâm Huyền khiếp sợ. Bách Sự Thông vậy mà lại là người của phủ Minh Chủ? 

             Sau khi nghe xong lời này, tâm niệm Lâm Huyền thay đổi thật nhanh. 

             Nếu Bách Sự Thông là người của phủ Minh Chủ, vậy sao hắn phải đi Tiêu Dao Lâu? 

             Lấy tính cách của hắn, hiển nhiên không phải là vì tiền. Mà cho tới nay hắn có thể tránh chiến đấu cũng làm hết sức tránh chiến đấu, hiển nhiên cũng không phải là vì rèn luyện để lấy kinh nghiệm. 

             Nói như thế, vậy cũng chỉ có một khả năng. 

             “Minh Chủ phái hắn đi giám thị Tiêu Dao Lâu?” 

             Lâm Huyền thẳng thắn hỏi. 

             Minh Chủ gật đầu, lại lắc đầu. 

             “Ta muốn giám thị một nhóm người Tiêu Dao Lâu.” 

             “Ngoại trừ Bách Sự Thông, ta còn cắm con gái lớn của ta vào.” 

             “Nàng dùng tên giả là Hải Yến.” 

             Hải Yến? Lâm Huyền rơi vào trầm tư. 

             Võ giả thẻ cam trở xuống hình như không có người này, thậm chí ngay cả nử tử đều không có mấy người. 

             Chẳng lẽ là võ giả thẻ đỏ? 

             Hắn càng nghĩ càng nghi ngờ, rốt cuộc Minh Chủ muốn làm gì mà lại không tiếc đưa con gái của mình đến Tiêu Dao Lâu? 

             Loại địa phương nguy hiểm đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho dù hắn là Minh Chủ, cũng không tiện ra mặt đi thay đổi quy tắc. 

             “Ta đưa hai người bọn họ vào thật ra là vì điều tra một người.” 

             “Ai?” 

             Rốt cuộc là ai mà đáng giá Minh Chủ làm to chuyện như vậy. 

             “Võ giả thẻ đỏ mạnh nhất—— Vương Hồ.” 

             Nhắc đến tên này, biểu cảm của Minh Chủ trở nên vô cùng nghiêm nghị. 

             “Người này không rõ lai lịch, ta đã từng điều tra nhiều lần, nhưng trước sau đều không tra ra nội tình của hắn.” 

             “Ta nghi ngờ, người nọ là tà tu.” 

             Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Minh Chủ trở nên vô cùng sắc bén. 

             Tà tu? Dù là Lâm Huyền, lúc nghe thấy hai chữ này cũng không khỏi cau mày. 

             Hắn đã từng chiến đấu qua với tà tu, dĩ nhiên là biết rõ thủ đoạn của bọn hắn đáng sợ đến nhường nào. 

             Vương Hồ này có thể bò đến võ giả thẻ đỏ mạnh nhất, thực lực đó dĩ nhiên là vô cùng khủng bố. 

             Nếu như hắn thật sự là một tà tu, vậy thì đối với toàn bộ thành Húc Nhật mà nói thì chính là giấu mối nguy hiểm. 

             “Minh Chủ nói những lời này với ta, chỉ sợ không chỉ là vì nói chuyện phiếm đi.” 

             Lâm Huyền cười khẽ. 

             Những chuyện này đã dính đến cơ mật, Minh Chủ đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nói với hắn. 

eyJpdiI6IkE1NHhHcW5NNFk3VDArNGdRaWNDK1E9PSIsInZhbHVlIjoiMXlTODEzd3pCOUdVcUQ3QWJQRmlzckpiSWdWVml2ZUhWU3M0b3pUaklaRlp2NzNVQXVOaHArZnEyeUh4NjJ2WmdGS1lOQUMwd1RSQXNQZnlldFQzdFFjUnlsekxnaFZJcklKdmh3NVV2ZnVUU1U4QTRpR2xENGRcL1RwZ3REK1BmKzRGSTg3TkdQQXh2aFRISFdRQXFEdUlSMHlEeHVjWE5udnQ3SWl5UVdtU1hURm8yY3VabW01UEVzWHhSQ3JmMDM1MlwvbVwveHlwRjNmSGtXZm9qM2FXdm5wVzNJNjdYb3VrRktMaElQZTNjbWJLaFlnOFR5Wm5SWVFTZzRidHVoTjBQNTNHOGxaVThoSWNrYlNGOFlGUTZBZ1wvN1wvM3lFXC9ONVJLZUxod3JtRDNPSGg2eXdyT2ErUm42Z2pENm14XC81UG1BaFlcL2Iwc0drcVVwa3RGYUtTalVSVWhpUktTZ1hidjhpXC9CNWdrdVI0PSIsIm1hYyI6ImIyM2RiNTc5OWY0YmYwYzM3MmVjNGQwOTYwNDFjZTYxNjljOGFhZDRhMDA1OWM2YjBmMmQ2MDFhOThiZWQxZDkifQ==
eyJpdiI6Im44T3JrMjdGbmZwb1RqUDlzUkYrdUE9PSIsInZhbHVlIjoiTWxkQ2JJWDFQXC9zUDZvUEtKcUJIcTFIU05pMXJkQXlVWFVlXC9QOFB4b2M2Vms4OGVWQUsyVk0wSmQrdXZRK2VDaCt5bWI4ekhxRnJEcUQ3ZE4zeGRsZlwvb2plNGxJTnY5eVB2cDZQWjVXV3lISHp2WTFkZEZMejBEcHBYblFGZ0VyQnV0K3p6VXVnbE5vczdOSW9PK1BSVTYydHlCalJHMEJ4ckdHTTlhNkRQM0hnclcrRkdveW1SSjhSXC9zcXcyZG9NYTd2REU3NDZhd2l5ektyVGcrM21wRklSTTBrc2hjb2NZUVFcL3JHeDQ2bCtZeHc1MG9FNGplcXpxMjFYa2VaTTk4ZDRWekdDeVc0VExNOTVsdURSUEpva1FvTFhCd1RzSkZcL0ZuZ2NGY3M9IiwibWFjIjoiOWVhNjAyMzlkNmJlYjYwYmQ5OThkNjNlMTRmMjk4NTM1NTU5NTRiNWFiNjkwOGU1MjQzMTNiNmViOWYzY2YyMyJ9

             “Nếu như hắn thực sự là tà tu, vậy ta sẽ đích thân ra tay, giết chết!”

Ads
';
Advertisement
x