Không ngờ vậy mà Minh Chủ lại đến.
Ba Lạt thầm cả kinh, tuyệt đối không thể để Minh Chủ biết chân tướng.
“Nhất định phải giết bọn họ!”
Ba Lạt lập tức quyết định, phải lập tức giết chết Lâm Huyền và Trương Long. Giết chết kẻ xâm lấn vốn là chức trách của hắn! Vậy thì không ai nói ra được gì cả.
Nhưng trong thời gian ngắn hắn và Lâm Huyền rất khó phân thắng bại, nhưng Trương Long nhất định phải chết ngay!
Sau khi giao chiến, hắn lén lút nhìn về phía Trương Long, ánh mắt lộ ra một chút âm u lạnh lẽo.
“Ngươi sống sót thì ta không cách nào sống an ổn, sau khi chết thì đừng trách ta.”
Lâm Huyền đã nhận ra là có chuyện, hắn đang định nhắc nhở Trương Long nhưng đã chậm.
“A!” Ba Lạt gào thét, cả người đều bị sấm sét bao quanh.
Lúc này, hắn giống như là Lôi Thần giáng thế.
“Nguy rồi!” Trong lòng Lâm Huyền căng thẳng.
Mục tiêu của Ba Lạt không phải là Trương Long mà là hắn.
Tiếc là hắn phát hiện hơi trễ.
Kèm theo một tiếng sấm rền, Ba Lạt di chuyển.
“Răng rắc!”
Thực lực của Ba Lạt không tầm thường, nhân lúc Lâm Huyền chưa sẵn sàng thì càng phát huy thực lực làm người ta khó có thể tưởng tượng ra.
Dù là Lâm Huyền, dưới một quyền này của hắn cũng không có sức chống cự.
Lâm Huyền không né tránh kịp, bị một quyền của hắn trúng ngay ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước.
“Cơ hội tốt!”
Hai mắt Ba Lạt tỏa sáng, hắn đợi chính là cơ hội này.
Hắn đã từng chứng kiến thực lực của Lâm Huyền, cho dù hắn muốn đánh lén cũng không có cách nào làm tổn thương Lâm Huyền nhiều được.
Nhưng Trương Long thì khác.
Trương Long đang giao chiến với những thủ vệ kia, chỉ sợ là không có tâm tình tiếp tục phòng bị hắn.
Ba Lạt lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay hắn lập tức xuất hiện một vật nhỏ.
Lâm Huyền không biết đây là vật gì nhưng lại có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Hắn lập tức nhắc nhở.
“Tông chủ cẩn thận!”
Đồng thời, chính Lâm Huyền cũng chuẩn bị xong phản kích.
Ba Lạt hết sức giảo hoạt, nhìn bên ngoài thì hắn muốn ra tay với Trương Long nhưng ai biết hắn có thể đột nhiên thay đổi mục tiêu hay không cơ chứ.
“Xèo!”
Kèm theo đó là một tiếng xé gió kịch liệt, vật nhỏ kia hóa thành ánh sáng lấp lánh, đánh úp về phía Trương Long.
Thật nhanh! Trong lòng Lâm Huyền chỉ có một ý nghĩ này.
Trương Long đã có phòng bị nhưng mà vật kia thật sự quá nhanh.
Từ lúc Lâm Huyền mở miệng nhắc nhở đến lúc vật kia trúng Trương Long, chỉ một hơi mà thôi.
Máu ở vai Trương Long bắn ra, ánh sáng lấp lánh kia vậy mà lại dễ dàng xuyên thấu qua bả vai hắn.
“A!” Trương Long gào lên đau đớn.
Thủ vệ bên cạnh thấy tình hình này, ngay lập tức vây lại.
Trương Long bị trọng thương, sắp chết, lại không có sức chống cự, bị mọi người bắt giữ.
Ánh mắt Lâm Huyền càng ngày càng lạnh, hắn tiến công càng sắc bén hơn.
Nhưng mà Ba Lạt vẫn thủy chung không đối kháng chính diện với hắn, không ngừng du tẩu khắp chiến trường, tránh né công kích của hắn.
Trong lòng Lâm Huyền rét run.
“Không thể tiếp tục như thế được, ta sớm muộn gì cũng sẽ bị dây dưa đến chết.”
Tất cả xung quanh đây đều là hộ vệ của phủ Minh Chủ, một khi hắn rơi vào thế hạ phong, tất nhiên bọn họ sẽ cùng nhau tiến lên.
Đến lúc ấy, thật sự không còn cách xoay chuyển đất trời.
“Cho dù trong chốc lát cũng đủ để ta giết hắn.”
Thế nhưng Ba Lạt phòng ngự kín kẽ không một lỗ hổng, muốn tìm cơ hội thật sự là quá khó.
“Có!”
Hai mắt Lâm Huyền tỏa sáng, nếu Ba Lạt không cho cơ hội, vậy thì hắn tự mình sáng tạo cơ hội.
Chỉ cần làm hắn có một lát thất thần vậy thì Lâm Huyền cũng có cơ hội chuyển biến thế cuộc.
“Trát Nhĩ Khắc!”
Hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tất cả Ba Lạt và những thủ vệ xung quanh kia đều biến mất không thấy, thay vào đó là Thần Sơn nguy nga.
“Gia, có dặn dò gì.”
Trát Nhĩ Khắc lập tức tới, khuôn mặt tràn đầy cung kính.
Lâm Huyền nói ra nhu cầu của mình: “Dạy ta tân hồn kỹ! Đối phó địch nhân cảnh giới Hóa Nguyên cấp sáu, hiệu quả của phi châm thuật đã không còn tác dụng mấy.”
Trát Nhĩ Khắc trầm ngâm một lát, gật đầu.
“Tiểu ở trong Thần Sơn biết ngươi và Ba Lạt giao thủ, người nọ cố ý không chiến đấu chính diện với ngài, muốn giết chết hắn, phải khiến cho hắn có một lát thất thần mới được.”
“Ngươi đã học xong phi châm thuật, ở chỗ Tiểu có một chiêu giống như phi châm thuật nhưng uy lực lại lớn hơn hồn kỹ! Lấy cường độ linh hồn bây giờ của ngươi, không cần khổ luyện đã có thể học xong.”
“Trảm Hồn Kiếm!”
Trảm Hồn Kiếm!
Ở bên trong Thần Sơn, hai người có thể dùng ý niệm nói chuyện với nhau, Trát Nhĩ Khắc vừa đọc, Lâm Huyền lập tức bắt đầu hiểu rõ nên sử dụng Trảm Hồn Kiếm như thế nào.
Kiếm chém linh hồn, nếu như linh hồn bị thương, vậy dĩ nhiên là không có cách nào khống chế cơ thể của mình.
“Thật là hồn kỹ lợi hại!”
Lâm Huyền âm thầm tán thưởng.
Lâm Huyền dựa theo Trát Nhĩ Khắc dạy, luyện tập một lần ở Thần Sơn.
Trảm Hồn Kiếm, học xong!
Ba Lạt đang chuẩn bị tiến công, lại đột nhiên thấy được một màn kinh người.
Trong tay Lâm Huyền lóe ánh sáng, gọi một thanh kiếm từ trong nhẫn ra.
Kiếm này thân kiếm như là bạch ngọc, chính là Chân Long Kiếm dùng sừng rồng chế thành.
Chuôi kiếm vàng óng ánh, phía bên trên có một con rồng uốn quanh.
Lâm Huyền cầm Chân Long Kiếm trong tay, Long tức cuồn cuộn, xung quanh cơ thể lại có một bóng mờ Chân Long kèm theo.
Thân kiếm Chân Long Kiếm run không ngừng, phát ra từng đợt tiếng rồng ngâm.
Mũi kiếm của Lâm Huyền nhắm thẳng đến Ba Lạt, lạnh lùng nói.
“Ba Lạt, làm tổn thương Tông Chủ Càn Long Tông ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
Không biết thế nào, Ba Lạt đột nhiên rùng mình một cái.
Đáng ra thực lực của hắn và Lâm Huyền xấp xỉ, chỉ cần hắn không liều mạng, Lâm Huyền tuyệt đối không đả thương được hắn.
Nhưng ngay lúc này Chân Long Kiếm xuất hiện, Ba Lạt cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Mắt thấy Lâm Huyền sắp vọt tới nơi, Ba Lạt nỗ lực trốn vào trong đám người, dùng cách này để tránh giao chiến chính diện với Lâm Huyền.
Ba Lạt thầm nghĩ.
“Trương Long sắp chết rồi, mình không cần phải liều mạng với hắn!”
Chỉ tiếc là hắn vẫn tính sót thực lực của Lâm Huyền.
Lâm Huyền thần đạo thân pháp biến hoá thất thường, tay của hắn nắm Chân Long Kiếm, theo sát phía sau Ba Lạt.
Ba Lạt không ngừng xuyên qua trong đám người, đến cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.
“Lão tử lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc ngươi có thể làm gì ta được.”
Tượng đất cũng có ba phần tức, huống chi là Ba Lạt kiêu ngạo quen rồi.
Hắn bị Lâm Huyền đuổi theo, vốn đã tức sôi ruột.
Lúc này, Lâm Huyền ở phía sau đuổi tận cùng không buông, càng làm cho hắn lên cơn tức giận.
Không phải chỉ là một thanh kiếm thôi à? Chỉ cần mình có thể ngăn cản Lâm Huyền công kích, những thủ vệ kia tự nhiên sẽ trừng trị hắn.
Ôm ý nghĩ như vậy, Ba Lạt đoạt một thanh kiếm từ trên người thủ vệ bên cạnh, nghênh đón Lâm Huyền.
Lâm Huyền cười lạnh.
“Chờ ngươi đấy!”
Chân Long Kiếm trong tay hắn phát ra từng đợt long ngâm, chém về phía Ba Lạt.
“Trảm Hồn Kiếm!”
“Leng keng!”
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phát ra tiếng vang chói tai.
Thị vệ xung quanh hơi yếu một ít thì xôn xao che tai. Nhưng mà tiếng kiếm reo lại giống như có thể trực tiếp nhập vào linh hồn.
Mặc dù đã che hai lỗ tai rồi nhưng vẫn thống khổ không chịu nổi.
Người bị ảnh hưởng đến còn như vậy, tình trạng của Ba Lạt thì không cần phải nói cũng biết.
Khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, hắn lập tức giống như mất hồn, ngơ ngác đứng ở đó.
Kiếm reo khủng bố làm trong đầu của hắn trống rỗng.
“Ngay lúc này!”
Trong mắt Lâm Huyền lóe ánh sáng.
Tiếng rồng ngâm mạnh hơn trước đó, rồng trên chuôi kiếm kia giống như thật.
Những thủ vệ xung quanh kia giống như thấy được một con rồng bay lên không trung.
Mãi đến lúc này, Ba Lạt mới phục hồi lại tinh thần. Nhìn Chân Long Kiếm, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ba Lạt gào thét, đặt trường kiếm nằm ngang ở trước ngực mình, định đỡ chiêu kiếm này của Lâm Huyền.
Thần Đạo Kiếm Pháp!
Chân Long Kiếm vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, ánh kiếm kia chiếu sáng tất cả xung quanh.
Khi ánh sáng kiếm tiêu tan, Lâm Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn lại.
Lúc này Ba Lạt như là một pho tượng đá, đứng ngốc tại chỗ.
“Lạch cạch!”
Trường kiếm chặn ngang bị Lâm Huyền chặt đứt, Ba Lạt cũng rơi vào kết cục giống như trường kiếm.
Hai mảnh thi thể ngã xuống, máu tươi trào ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Lâm Huyền không nhìn thi thể Ba Lạt, xoay người vung kiếm chém bị thương hộ vệ bên người Trương Long.
Lâm Huyền đi tới bên cạnh Trương Long, vội vàng nhét một viên linh đan bảo mệnh vào trong miệng hắn.
“Đứng lại!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất