Lời nói của Trương Long khiến Lâm Huyền rất khó hiểu.
Dù người của phủ Minh chủ có không khách sáo đến đâu đi chăng nữa cũng không thể hãm hại một người ngoài.
"Ba năm trước đây ta đi đến Húc Nhật Thành rèn luyện, cũng gây ra được một chút tiếng vang tại Tiêu Dao Lâu."
Trương Long bắt đầu hồi ức.
"Lúc đó, ta bị người ta tán dương đến mức có chút phơi phới, không coi trọng kẻ nào. Cho đến ngày hôm đó, người của phủ Minh chủ tìm đến ta."
Lời của hắn khiến Lâm Huyền càng thêm không hiểu được.
Nếu người của phủ Minh chủ thực sự muốn đối phó với ai đó, hà cớ gì phải làm to chuyện lên như vậy?
Hắn quay đầu nhìn Trương Long, im lặng lắng nghe đoạn tiếp theo.
"Người hôm đó đến gặp ta là một quản sự tên Ba Lạt."
Trương Long hơi ngừng lại: "Trong lời nói hắn tỏ ra rất coi trọng ta, khiến ta càng thêm không nghi ngờ."
Lâm Huyền gật đầu, xem ra người hãm hại Trương Long là cái người tên Ba Lạt này.
"Sau khi vào phủ Minh chủ, hắn nói với ta rằng một cơ quan nào đó trong phủ Minh chủ bị hỏng, khôi lỗi sư được mời đến đã không có biện pháp, nên muốn mời một cao thủ là ta vào, hủy diệt cơ quan."
Nói đến đây, trên mặt Trương Long lộ ra vẻ hối hận.
Nếu lúc đó hắn không liều lĩnh như vậy thì sao hôm nay lại trở thành tù nhân cơ chứ?
"Thời điểm đó ta đang vô cùng nổi bật, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Ba Lạt sẽ lợi dụng mình. Vì thế, ta đã thẳng tay..."
Lâm Huyền gật đầu, chuyện sao đó không cần kể cũng hiểu.
Tự tiện xông vào phủ Minh chủ, một khi tội danh này đã được chứng thực thì không còn đường để xoay sở.
"Đúng lúc gặp chuyện linh đan của minh chủ bị trộm, nên Ba Lạt đã trực tiếp đẩy vấn đề lên đầu ta."
Không nghi ngờ gì rằng sau khi Trương Long phá hủy cơ quan, Ba Lạt đã ăn trộm viên linh đan đó.
Lâm Huyền thở dài, có thể thấy được Trương Long rất hối hận vì sự liều lĩnh của mình.
Tự phụ hại chết người!
Âm mưu của Ba Lạt, không có gì cẩn thận đáng nói.
Thậm chí, có thể nói là có quá nhiều sơ hở.
Chính vì nắm rõ sự tự phụ của Trương Long nên Ba Lạt mới đẩy tội danh trộm linh đan lên đầu hắn.
Một lúc sau, Trương Long hỏi.
"Phủ Minh chủ được canh phòng cẩn mật, sao ngươi vào được?"
Lâm Huyền mỉm cười, đối với người khác thì có thể nói là canh phòng cẩn mật.
Nhưng trước mặt Thân pháp Đạo Thần của hắn thì những thị vệ đó chỉ là thùng rỗng kêu to.
"Ta đưa ngươi ra ngoài." Lâm Huyền nói.
Ánh mắt Trương Long sáng lên, rồi nhanh chóng ảm đạm.
"Không thể ra được."
Lâm Huyền cũng không quan tâm lắm, tiếp tục giải độc cho hắn.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có trộm linh đan không?"
"Đương nhiên là không!"
Trương Long dứt khoát nói.
Lâm Huyền gật đầu: "Nếu đã như thế, vậy thì không kẻ nào cản được chúng ta."
Trương Long còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đột nhiên nhận thấy được cơ thể mình thay đổi.
Độc tố khiến hắn đau đầu bấy lâu nay, lúc này đã mất tăm mất tích.
Không phải Trương Long chưa từng gặp qua chuyện đời, hắn biết rất rõ độc tố này có ý nghĩa gì.
"Ngươi dùng thủ đoạn gì để giải độc?"
Trương Long tò mò hỏi.
Lâm Huyền nở nụ cười: "Bí mật."
Trương Long thở vận chuyển khí trong cơ thể. Nguyên khí mênh mông trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, không còn chướng ngại gì nữa.
"Tốt, chúng ta cùng nhau xông ra ngoài!"
Độc tố trong cơ thể Trương Long đã được rửa sạch hoàn toàn, tuy rằng hiện tại sức lực của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn đã có được năm phần lực lượng của thời hoàng kim, có thể hành động.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
"Bắt lấy chúng!"
Lâm Huyền không chút kinh ngạc, thị vệ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra.
Nếu bọn họ đã đến đây, vậy thì trực tiếp xông ra đánh một trận là được.
Không đợi Lâm Huyền có hành động, Trương Long đã bước đến, đi ra khỏi nhà lao.
"Ba Lạt đâu?"
Trương Long nhìn thị vệ, lạnh lùng nói.
Hắn bị kẹt ở đây suốt nửa năm, tất cả đều là do Ba Lạt.
Nửa năm qua, hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi Ba Lạt. "Định vượt ngục, giết hắn!"
Nói xong câu này, vài tên thị vệ lập tức xông lên.
Lâm Huyền không có làm gì, chỉ là đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Thứ nhất, những thị vệ đó cũng không đông, không có nguy hiểm gì hết.
Thứ hai, đó cũng là để Trương Long trút sự tức giận trong lòng ra.
"Khậc khậc!"
Trương Long chuyển động cơ thể, một chuỗi âm thanh như tiếng nổ bỏng vang lên.
"Trước tiên dòi một chút tiền lãi trên người các ngươi cũng tốt."
Chưa kịp dứt lời, Trương Long đã lao vào đám đông.
Thực lực của hắn vốn đã mạnh mẽ, lại từng rèn luyện hơn hai năm ở Tiêu Dao Lâu.
Lúc này ra tay, đương nhiên không phải chuyện vài tên thị vệ có thể chống lại.
"Thật mạnh!"
Cả Lâm Huyền, lúc này trong đầu cũng đang vô cùng kinh ngạc.
Trương Long bị nhốt hơn nửa năm vậy mà vẫn còn thực lực như vậy, vậy thì ở thời kỳ đỉnh cao, đến tột cùng hắn mạnh đến mức nào?
Trận đấu này cũng không cần phải xem nữa, Trương Long giống như con hổ xông vào giữa bàn cừu, không thị vệ nào có thể đối đầu với hắn.
“Giải quyết nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Bây giờ bọn họ đang ở trong địa lao, có rất nhiều cách để người của phủ Minh chủ đối phó với bọn họ.
Phương thức đơn giản nhất là hạ độc.
Lâm Huyền vạn độc bất xâm, đương nhiên là không có gì phải lo lắng, nhưng Trương Long thì khác.
Trương Long gật đầu, hắn đương nhiên biết.
Hắn đánh nhau với những thủ vệ này, hành động có chút kiêng dè, dường như sợ đắc tội với phủ Minh chủ.
Lâm Huyền cau mày.
Tính cách này của Trương Long, cũng khó trách hắn chỉ là một võ giả thẻ cam.
Lâm Huyền không phải là người khát máu, hắn sẽ không giết những thị vệ này, nhưng dám cản đường hắn, kết cục cũng chỉ tốt hơn cái chết một chút, phủ Minh chủ là cái thá gì, Lâm Huyền không hề để tâm đến đối phương.
Võ giả, nên là người hiên ngang không chút kiêng dè nào!
Thực lực lúc này Trương Long thể hiện còn mạnh hơn Kẻ Điên một chút.
Thử nghĩ xem, Trương Long của thời kỳ hoàng kim đỉnh cao, sẽ có sức mạnh như thế nào.
Hắn có thực lực như vậy, nhưng chỉ là một võ giả thẻ cam, bản thân chuyện này đã có vấn đề. Và chuyện hắn chậm chạp không thể đột phá, xem ra nguyên nhân phần lớn là do tính cách của hắn.
Chỉ vài chục tên thị vệ, Trương Long không tốn quá nhiều thời gian, đã đánh ngất toàn bộ bọn họ.
"Đi thôi."
Trương Long xoay người, nói với Lâm Huyền.
Lâm Huyền lại lắc đầu: "Ta sợ rằng chúng ta không thể rời đi."
Hắn nhận thấy rõ ràng rằng, có không ít võ giả đang nhanh chóng lao đến đây.
Trong đó, thậm chí có rất nhiều cao thủ cảnh giới Hóa Nguyên.
"Đến thật nhanh!"
Lúc này, bên ngoài đã bị thị vệ vây kín.
Lâm Huyền thầm cảm thán, nội tình của phủ Minh chủ này thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Từ lúc hắn đánh ngất thị vệ vào địa lao, mới chỉ trong vòng một nén nhang.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể tập hợp nhiều cường giả như thế.
"Chúng ta cùng nhau xông ra ngoài."
Trương Long nắm chặt tay, trầm giọng nói.
Lâm Huyền lại hơi lắc đầu: "Ngươi đến một bên nhập định, điều dưỡng cơ thể, nơi này cứ giao cho ta."
Chất độc còn lại trong cơ thể Trương Long vừa mới được loại bỏ, còn lâu mới đạt đến trạng thái đỉnh cao.
Lâm Huyền muốn đi thì dễ, nhưng mang theo một đứa con chồng trước thì khó nói.
Trương Long ngẫm nghĩ một chút, cũng biết tình huống của chính mình, hắn đi đến một bên rồi ngồi xuống.
"Nếu gặp phải đối thủ mạnh mẽ thì đừng gắng sức đánh lại, đợi ta khôi phục thêm chút nữa, tự nhiên sẽ ra tay với bọn họ."
Nói xong, Trương Long bắt đầu điều chỉnh nguyên khí trong cơ thể mình.
Thời điểm Lâm Huyền cứu hắn ra, Trương Long đã cảm nhận được tu vi của Lâm Huyền.
Cảnh giới Hóa Nguyên tầng một, có thể được coi là khá nổi bật, nhưng còn lâu mới được tính là cường giả.
Lâm Huyền không biết hắn đang suy nghĩ gì, bản thân Lâm Huyền chỉ lẳng lặng đứng giữa lối đi, đợi những thị vệ ấy.
Nhìn thấy người này, hai mắt Trương Long lập tức đỏ lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất