Lâm Huyền chạm chân đến mặt đất, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Phủ Minh chủ vô cùng khổng lồ, quả thực rất khó tìm được vị trí của Trương Long.
Ngay khi Lâm Huyền chuẩn bị rời đi, hắn nghe thấy tiếng bước chân ở phía xa.
Hắn vội vàng trốn đi, nấp vào bụi cỏ ở bên cạnh.
"Theo quan điểm của ta, chúng ta hoàn toàn không cần tuần tra ban đêm, có kẻ nào mù đâu mà dám xông vào phủ Minh chủ." Một người trong số đó nói.
"Đừng than vãn nữa, không phải trong đại lao có một tên đèn không cạn dầu đó sao." Một người khác lên tiếng.
"Cũng đúng, chúng ta đi qua đó xem sao, nếu có người định vượt ngục, anh em chúng ta không gánh được trách nhiệm!"
Trong lòng Lâm Huyền vui vẻ, đây đúng là buồn ngủ thì có người đưa gối đầu cho.
"Đi theo bọn họ, thì cần gì phải lo lắng không tìm thấy đại lao nữa?
"Ai?"
Lúc này, một số người trong số bọn họ dường như đã phát hiện ra điều gì đó và đi về phía Lâm Huyền.
Lâm Huyền vội vàng điều chỉnh hơi thở, không dám thở mạnh.
Với thực lực của mình, dù có bị phát hiện hắn cũng có thể thoải mái rời đi.
Nhưng trong trường hợp đó, nếu muốn đến tìm tung tích của tông chủ một lần nữa thì sẽ rắc rối hơn rất nhiều.
"Đừng nghi thần nghi quỷ." Người bên cạnh hối thúc.
Trong lòng người nọ vô cùng nghi ngờ, hắn kiểm tra xung quanh, sau khi xác nhuận là không có người thì mới quay về hàng ngũ.
Mãi cho đến tận lúc này, Lâm Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thật sự là rất nguy hiểm.
Có năm người trong đội tuần tra ban đêm này, nếu đi theo bọn họ, hắn có thể tìm thấy đại lao.
Sau khi nhóm năm người rời đi, Lâm Huyền mới lẳng lặng đi theo bọn họ.
Dưới sự che dấu của bóng tối, năm người họ không nhận ra rằng có một cái đuôi nhỏ phía sau.
Bọn họ đi đằng trước, vừa đi vừa nói chuyện, vô cùng thong thả.
Trong chốc lát, Lâm Huyền đã muốn vượt qua bọn họ, đi về phía trước dò đường.
Sau khi bước thêm không được xa lắm, bọn họ đột ngột dừng bước.
Có gì đến? Trong lòng Lâm Huyền ngờ vực, nơi này nhìn như một hoa viên, lấy đâu ra đại lao ở đây.
Chỉ thấy, người gác đêm đột nhiên gõ vài cái theo nhịp, tiếp đó hắn có thể nghe thấy vài âm thanh trầm thấp vang lên.
"Đi nào."
Lâm Huyền hít một ngụm khí lạnh, không ngờ rằng, trong phủ Minh chủ lại tồn tại trạm gác ngầm. Nếu vừa rồi hắn thực sự lướt qua người đi tuần tra ban đêm, lúc không chú ý nhất định sẽ bị trạm gác ngầm này phát hiện tung tích.
Đi qua trạm gác ngầm này một cách hữu kinh vô hiểm, Lâm Huyền tiếp tục bám theo bọn họ.
Trên quãng đường ngắn như vậy mà có đến năm trạm gác ngầm.
Phòng vệ của Phủ Minh chủ thực sự giống như một thùng sắt. Nếu ai đó đột nhập một cách hấp tấp, kể cả khi có thể né được lính canh và người gác đêm bên ngoài, thì cũng sẽ ngã tại chỗ trạm gác ngầm.
Năm người gác đêm bước vào một căn phòng, sau thời gian một chén trà nhỏ, mấy người này đều đi ra ngoài.
Trên người bọn họ ít nhiều cũng có mùi rượu, sau khi bước ra ngoài thì vòng trở lại theo đường cũ.
Trong lòng Lâm Huyền chắc chắn, xem ra, căn phòng trước mặt chính là đại lao của phủ Minh chủ.
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Huyền lẻn đến bên cửa sổ một cách lặng lẽ.
Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, bên trong có ba người đang ngồi uống rượu.
Hiển nhiên bọn họ vô cùng tự tin vào sự canh phòng của phủ Minh chủ, nhưng bọn họ không hề hay biết rằng, lúc này đang có người ẩn nấp bên ngoài cửa sổ.
"Nào nào nào, đổ đầy chén."
Một người khác ngay lập tức phản đối.
"Không thể uống thêm nữa, nếu để quản sự biết thì chúng ta sẽ bị ăn mắng."
"Sợ cái gì, chỉ cần vào đại lao, dù có thủ đoạn lớn bằng trời cũng không thể trốn thoát được. Theo quan điểm của ta, chúng ta cũng không cần phải gác ở đây làm gì."
"Không đứng đây trông coi đại lao, thì ngươi ăn uống cái gì?"
Sau một trận cười, tiếp đó là âm thanh cụng chén.
"Các ngươi uống trước đi, ta đi ra ngoài một chút."
Sau khi nói xong, một tên thị vệ lảo đảo bước ra ngoài.
"Ta đi cùng với ngươi!"
Dứt câu, tên còn lại cũng ra ngoài theo.
Sau khi bọn họ bước ra ngoài, người còn tại tự rót tự uống.
Lâm Huyền đợi trong phút chốc, đợi đến khi bọn họ đi xa mới đẩy cửa bước vào.
"Trở về sớm như vậy?" Đôi mắt say đến mông lung của người nọ ngẩng lên, nhìn về hướng Lâm Huyền.
Không để hắn kịp phản ứng lại, Lâm Huyền đã nhanh chóng đi đến, dùng lòng bàn tay đánh mạnh vào gáy hắn.
"Ngủ đi."
Lâm Huyền đặt hắn lên bàn một cách thật cẩn thận mà không gây ra nhiều tiếng động.
Tiếp theo, hắn bắt đầu quan sát căn phòng.
Căn phòng này có lẽ là lối vào đại lao, chắc chắn ở đây có cơ quan của con đường bí mật.
Cơ quan đơn sơ như thế, đương nhiên không thể làm khó được Lâm Huyền.
Hắn gõ trên tường, không lâu sau đã tìm được vị trí của cơ quan.
Một tiếng động nhỏ vang lên, trên sàn nhà đột nhiên xuất hiện một con đường.
Sau khi khôi phục mọi thứ xung quanh về trạng thái ban đầu, Lâm Huyền mới nhảy xuống dưới.
Đi dọc theo cầu thang một lúc lâu, cuối cùng dưới chân cũng chạm vào mặt đất bằng.
"Có vẻ như đã đến đúng nơi." Lâm Huyền tự lẩm bẩm.
Xây dựng đại lao ẩn nấp như vậy, xem ra phủ Minh chủ cũng bỏ ra khá nhiều tâm tư.
Vừa bước chân vào địa lao, Lâm Huyền đã có cảm giác chóng mặt.
"Có độc!"
Lâm Huyền lập tức vận chuyển Thần Đạo Công Pháp, giải chất độc bản thân đã hít vào.
Hai bên con đường là từng căn phòng tù, nhưng mà người bị giam bên trong lại không hề tỉnh táo.
Rõ ràng, nguyên nhân là vì loại khí độc trong địa lao này.
Bọn họ hiện tại thế này trại lại còn thuận tiện cho Lâm Huyền, khi tìm kiếm Trương Long, bọn họ cũng sẽ không hoảng hốt rồi thu hút sự chú ý của thị vệ quá sớm.
Việc có người phát hiện là vấn đề thời gian, Lâm Huyền nhanh chóng tìm kiếm bên trong.
Nhiều phạm nhân như vậy, Lâm Huyền chỉ có thể tìm từng người một.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe được một tiếng xé gió ở phía sau.
Quả nhiên không hề dễ dàng!
Nếu chỉ là khí độc thì người có một chút thủ đoạn loại bỏ độc tố cũng có thể xâm nhập vào địa lao, hiển nhiên khí độc không đóng vai trò phòng ngự.
Sau khi sửng sốt một chút, âm thanh phá vỡ không khí đã truyền đến sau lưng.
Lâm Huyền muốn tránh cũng không kịp rồi.
Bá Thể Thần Công!
"Keng!" Với một tiếng vang nhỏ, một mũi tên sắc bén rơi trên mặt đất.
Nếu không phải có Bá Thể Thần Công, Lâm Huyền thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Rút kinh nghiệm, tiếp đó Lâm Huyền trở nên cẩn thận nhiều hơn.
Hắn chưa từng nhìn thấy diện mạo của Trương Long, chỉ có thể đánh giá qua khí tức.
Cuối cùng, ở nơi sâu nhất của địa lao, hắn cảm nhận được một luồng dao động nguyên khí quen thuộc.
"Tìm thấy rồi!" Hai mắt Lâm Huyền sáng ngời.
Nam tử nằm trên mặt đất trước mặt cũng mê man. Nhưng, khí tức trên người hắn chắc chắn là người tu luyện công pháp của Càn Long Tông.
Cửa ngục ở trước mặt Lâm Huyền, không khác gì tờ giấy.
Bước vào nhà lao, Lâm Huyền độ nguyên khí của chính mình cho nam tử này, để nguyên khí đi một vòng trong cơ thể hắn.
Thời gian không còn nhiều, trước tiên phải khiến hắn tỉnh táo lại.
Nam tử từ từ tỉnh lại, hắn nhìn thấy Lâm Huyền.
"Ngươi là?"
Nhìn thấy phía trước đột nhiên có thêm một người, vẻ mặt của nam tử này tràn đầy cảnh giác.
Lâm Huyền lên tiếng.
"Ngươi là tông chủ Càn Long Tông, Trương Long?"
Thấy Lâm Huyền biết mình, lúc này Trương Long mới thoải mái một chút.
"Là ta, ta là Trương Long."
Lâm Huyền giải thích qua mục đích bản thân đến đây.
"Ta là đệ tử của Càn Long Tông, nhận sự nhờ vả của đại trưởng lão, đến đây tìm tung tích tông chủ."
Gương mặt Trương Long đau khổ, thở dài.
"Không ngờ rằng ta còn có thể nhìn thấy người của Càn Long Tông."
Lâm Huyền vừa giải độc cho hắn, vừa hỏi.
"Nói láo! Trương Long ta đường đường là người đứng đầu một tông môn, cũng có sĩ diện của bản thân, sao sẽ làm ra chuyện trộm cướp như vậy? Lý do ta bị nhốt ở đây, là do có người hãm hại!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất