Xem ra, người trước mặt là kẻ được mệnh danh là Kẻ Điên. 

             Trước khi giao đấu với Độc Phong, Bách Sự Thông đã từng nói với Lâm Huyền rằng, trận chiến này hắn có thể thắng, nhưng không thể thắng quá nhiều. 

             Và sở dĩ có câu nói như vậy là vì sự tồn tại của Kẻ Điên đang đứng trước mặt hắn đây. 

             Võ giả thẻ cam đứng thứ ba, thực lực của Kẻ Điên này lại thực sự khiến người khác than thở. 

             "Nếu đã là chó của ngươi, vậy thì đừng thả ra cắn lung tung." 

             Lâm Huyền không nhượng bộ chút nào. 

             "Nếu không, nói không chừng chủ nhân của nó cũng bị đánh đấy." 

             Xung quanh trở nên ồn ào, những võ giả này nhìn Lâm Huyền như thể họ đang nhìn một tên ngốc. 

             Kẻ Điên là ai? Mọi người ở đó đều hiểu rõ điều đó. 

             Xét về sức mạnh, hắn xếp thứ ba trong hàng các võ giả thẻ cam. Nhưng nếu nói đến thủ đoạn, hắn là kẻ tàn nhẫn nhất trong số những võ giả thẻ cam. 

             Độc Phong ra tay đã đủ hung ác, Kẻ Điên này còn đáng sợ hơn so với Độc Phong. 

             Phàm là người đã từng đánh qua với hắn, rất ít người có thể bước ra khỏi sân đấu một cách vẹn toàn hoàn toàn. 

             Một số người còn nói rằng sở dĩ Kẻ Điên xếp thứ ba là vì tại Tiêu Dao Lâu có quy định nghiêm cấm giết người trên võ đài. 

             Mọi thủ đoạn trên người Kẻ Điên đều dùng để giết người, quy định này của Tiêu Dao Lâu tương đương với việc hạn chế hắn. 

             Bất kể tin đồn là đúng hay sai, nhưng nó đã đủ để chứng minh rằng thực lực của Kẻ Điên này đáng sợ đến mức nào, nhưng hiện tại Lâm Huyền lại dám nói chuyện với hắn như thế. 

             Ý tứ trong lời nói của Lâm Huyền rất rõ ràng, nếu cần thiết, hắn cũng sẽ ra tay với Kẻ Điên. 

             Sau khi nghe điều này, Kẻ Điên không những không tức mà còn nở nụ cười: "Ngươi là kẻ địch thú vị nhất mà ta từng gặp, ta rất mong chờ trận đấu với ngươi." 

             Nói xong, hắn xoay người rời đi. 

             Lâm Huyền mơ hồ, người này có bệnh sao? 

             Trước đó thì dùng khí thế mạnh mẽ ngăn lại hắn, nhưng sau khi nói chuyện đôi câu lại quay người bỏ đi. 

             Ánh mắt những võ giả xung quanh nhìn Lâm Huyền càng thêm kỳ quái, như thể bọn họ đang nhìn một người đã chết. 

             Lâm Huyền cũng không để tâm đến bọn họ, hắn quay người định đi. 

             Song, mới bước được vài bước, hắn đã bị Bách Sự Thông cản lại. 

             "Huynh đệ, mấy ngày này ngươi phải cẩn thận đấy." 

             Bách Sự Thông tiếp cận hắn và nói nhỏ. 

             Hắn nói như thế khiến Lâm Huyền vô cùng tò mò. 

             "Ồ? Sao lại như vậy?" Lâm Huyền thắc mắc, hỏi thêm: "Hắn định khiêu chiến ta?" 

             Kẻ Điên muốn báo thù cho Độc Phong, việc đưa ra lời thách đấu với bản thân là chuyện hợp lý. 

             Thân là người mạnh thứ ba trong hàng các võ giả thẻ cam, Lâm Huyền đúng là phải cẩn thận gấp đôi. 

             Bách Sự Thông lại lắc đầu: "Nếu hắn thực sự định khiêu chiến ngươi, vậy thì trái lại khá an toàn." 

             Biểu cảm của Lâm Huyền đầu sự thắc mắc, hắn im lặng lắng nghe. 

             "Kẻ Điên khác với những võ giả khác, ngay cả khi ngươi xúc phạm đến người mạnh nhất trong các võ giả thẻ cam, thì hắn sẽ giải quyết xung đột với ngươi trên đấu trường." 

             Bách Sự Thông lo lắng nói. 

             "Nhưng với Kẻ Điên, người này cho đến tận bây giờ không bao giờ muốn hành động theo lối đi chung. Nếu hắn không đưa ra lời thách đấu với ngươi, vậy thì rất có khả năng hắn sẽ đánh lén ngươi." 

             Lâm Huyền cau mày, xem ra, đối đầu với Kẻ Điên này đúng là có chút phiền phức. 

             Đánh nhau bằng đao thật thương thật trên đấu trường thì cho dù không có bản lĩnh như người ta, Lâm Huyền cũng chỉ có thể thừa nhận. 

             Nhưng nếu Kẻ Điên thực sự đánh lén, vậy thì Lâm Huyền không thể không phòng. 

             Có thể vững vàng ngồi ở vị trí mạnh thứ ba, tự nhiên Kẻ Điên cũng không phải là đối thủ dễ dây vào. 

             Chỉ có nghìn ngày làm trộm, chứ làm sao có chuyện nghìn ngày phòng trộm? Lỡ một hôm nào đó bản thân sơ suất, bị Kẻ Điên nhân cơ hội, chẳng phải là chết quá oan hay sao. 

             "Yên tâm, tự ta có chừng mực." Lâm Huyền gật đầu, nhớ kỹ vấn đề này. 

             Bách Sự Thông nhìn hắn, không khỏi nở nụ cười gượng gạo. 

             Nếu Lâm Huyền thật sự biết chừng mực thì có lẽ hắn sẽ không liều lĩnh như vậy. 

             Sau khi trở về nơi ở, Lâm Huyền không hề lãng phí thời gian. 

             Kẻ Điên là kẻ địch lớn, lại còn là loại âm thầm hành động trong bóng tối, đối mặt với kẻ thù như vậy, cho dù hắn có tự tin vào sự mạnh mẽ của bản thân bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể xem nhẹ. 

             Giữa các võ giả, bất kỳ sơ suất nào có thể giết chết hắn. 

             Trong những ngày tiếp theo, Lâm Huyền dành toàn bộ thời gian ở trong phòng tu luyện. 

             Bảy ngày sau, Mã Phong Dương tìm đến cửa. 

             "Huynh đệ, Trương Long mà ngươi muốn hỏi thăm, ta đã tìm được rồi." Bách Sự Thông lên tiếng. 

             Trong lòng Lâm Huyền khẽ động, việc trước đây bản thân cứu Mã Phong Dương, thì trong lòng cũng có ý nghĩ muốn hắn giúp bản thân tìm tung tích của tông chủ. 

             Lâm Huyền nở nụ cười. 

             "Ta đây phải cảm ơn ngươi thật tốt mới được." 

             Nhưng mà, sắc mặt của Mã Phong Dương không được tốt lắm. 

             Bách Sự Thông cười khổ nói. 

             "Đừng vội cảm ơn ta, nói là tìm được thì có hơi miễn cưỡng, nếu ngươi muốn tìm người này thì ta khuyên ngươi nên bỏ qua đi." 

             Điều này làm cho Lâm Huyền rất tò mò, chẳng lẽ nơi của tông chủ, bản thân không thể đi đến sao? 

             "Người ngươi muốn tìm tên là Trương Long, là tông chủ Càn Long Tông, vào ba năm trước hắn đã đến Tiêu Dao Lâu. Thực lực của hắn rất mạnh, thậm chí từng nổi bật hơn cả Kẻ Điên. Nhưng nửa năm trước, hắn lại đột nhiên biến mất." 

             Lâm Huyền gật đầu, những điều này Mã Phong Dương đều đã từng nói với hắn, hắn im lặng chờ Mã Phong Dương nói nốt. 

             "Đây chỉ là những gì mà bên ngoài đồn thổi, thực ra hiện tại Trương Long đang ở trong đại lao của phủ Minh chủ." 

             Bách Sự Thông nói tiếp: "Nếu ngươi muốn tìm hắn thì ta khuyên ngươi nên bỏ qua đi thôi." 

             Đại lao của phủ Minh chủ? 

             "Sao lại như thế?" Lâm Huyền lên tiếng hỏi. 

             "Người ta nói rằng hắn bị giam giữ vì đã xâm nhập vào phủ Minh chủ, ăn trộm linh đan của phủ Minh chủ." 

             Ăn trộm linh đan? Chuyện này là không thể! 

             Mặc dù Lâm Huyền chưa từng gặp Trương Long, nhưng lại vô cùng tin tưởng vào thái độ làm người của hắn. 

             Có thể trở thành tông chủ của Càn Long Tông, sao có thể là hạng người có tâm tư xấu xa? Nếu thật sự như vậy thì trưởng lão và đệ tử từ trên xuống dưới của Càn Long Tông sao lại không hề hay biết gì. 

             Đại trưởng lão lại còn khổ sở chờ đợi tông chủ suốt ba năm, trong lòng cũng không có người thay thế. 

             "Nhiều chuyện hơn nữa thì ta không biết được. Dù sao rất khó để dò la được thông tin trong đại lao phủ Minh chủ." 

             Lâm Huyền khẽ gật đầu, có thể nghe được nhiều thông tin như thế là hắn đã thấy đủ rồi. 

             Chỉ cần biết Trương Long đang ở đâu là đủ rồi 

             Tiễn Mã Phong Dương, suy nghĩ của Lâm Huyền bắt đầu chuyển động. 

             Đi vào phủ Minh chủ một cách quang minh chính đại là chuyện không thể, bất kể vì lý do gì khiến tông chủ bị bắt vào đại lao thì bản thân không thể gặp hắn dễ dành được. 

             Chuyện này cực kỳ kỳ lạ, muốn điều tra rõ ràng, e rằng sẽ phải dùng phương thức phi thường nào đó. 

             Lâm Huyền cũng không hành động vội vàng, hắn ngồi trong phòng, chờ đợi không chút nóng nảy và hấp tấp. 

             Cuối cùng, bầu trời cũng tối sầm lại. 

             Lâm Huyền đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài. 

             Bước đến phủ Minh chủ, Lâm Huyền đưa mắt quan sát xung quanh. 

             Thị vệ của phủ Minh chủ không ít, thậm chí còn có người đi tuần vào ban đêm. 

             Thực lực của bọn họ cũng không quá mạnh, nhưng nếu bị bọn họ phát hiện ra, thì sẽ gây ra vô vàn rắc rối. 

             "Thân pháp Đạo Thần!" 

eyJpdiI6IlZjWW5RR2tHY2Z5RXZmY2FYV3RNMGc9PSIsInZhbHVlIjoiUktpM2FvaGl0NnEzdW4wUnRjR3N3UUI4MHJENXJOa2ZYeHdmWUFQZDYzS1wvSW5LMjAxSWJzZ0NzWlVJd0p1QXZPQ08rV3dvZWIzOHUrR0t3RzN5cWk5SFh0Tm42UVUrTGtZaHcyYkljb3JnV1FwS2ZYd2lRZDk4TzRuK29GSHVDdWlVQ20zUjlUV0JmbUtaWVp2RGNlZnkrNjFpaWpYcWo0Tm5nXC80MXV0cGJtdUZZa004bVAraks3a2tuNThwOStPNlZaRXJCcms0eE5wY21NZmQ3d2hIbHIzc2w1YVRCTWNMcGplckxmYTB1K1JpSGpVcVZLdWN6SzlDR1crUk5QRmJRSlZzczZlSmJKb2dyM0V3RjhuT2FEZkhVWFJyM1ZlekN4ZWhEUmVtUXlIbTkySTBDdytnS05JYUg1QkErVVhJcnRkZHpINTZuU1BCOTlqUGJxTGF1SjU1Ukh1SXhcL3o4MVpxVXV6bzhNaTNPT1Zka09rb0JqeGhoeHpQSDF0UTBVR21pcDZwMTlGRktIME1pZVpnVDJFcHRVSDN6c3pWaWxiN1FHS3B1dz0iLCJtYWMiOiJlNTA1ZTE0NTRjZjMxNDU1ZTkxZWNhMjJlYzFlOTAxMDUwNGFiNDFmNGMwMmQxMjk1NzU1MGUwNmM0MTcyNmM5In0=
eyJpdiI6Im9rZ2ZtQ0MzcFNScVpldXZRZnM4UlE9PSIsInZhbHVlIjoiNHNiMXUxQUthUllPVklhd1NubFBneGZMSEJCcG1Sc2hCSklhY0xYUU90azhaUCtRSkhZSlROR0tzOTVwVGp3emJMRngxVFp6QjY1WGpVNVdUT2ZseW5KbEx5NGZwdmNIYjc1bFc3SEVvekJQcDVnYVNWaFRrZGhPbko4RjJOMTRkaDlya2lWamNoVTdxQ2hQNU1FQlwvdkhWMEZNVG9HZ2xxU3hwNDVHZ1hKRStxV0FIeitGNXp3V0JRKzlHclo2RWIrUkU5Qkp2Tm8zXC9jYUE1ZEhBTlh4NVpQM0JJdVIrNW1OeUF2Z3JER3lTaWpmSlRCT0s1SXo0XC9OVHgrS0x1d2I5eWZsOW1kdkZ6cExlNlBaUTBMK1hxTlhQbURuaG5PeXkzSWRGK1wvNFZ1bGN5cW5xUHUxNm94RDZjQUZHZWUxMHpEODh2M09sR3Vhb3pKNEFlaGpucWk5VUw0ZkRmcXNTTGVwZldHdEI0ODB4XC9hYk11NlNBcHVpVU5IWkJMNVlIdnF3R3dEUk9hTnU3S0w5UDF4QlAydlZkQmdEdGZaNXBBRXdpTHFxQmphY1BDaUVmdzRrKzdBTG1EbVlWRmptZnl5b0hZZktXeldJSFJCcGF2TEJNVlV4aEJJeDNtZ1lpMlZFd0NGUzY5VjBNWDZuSjJLMUtNUlNBRXNnSjlhZTdZQWNHb0JLbytMZ3RGMUtVRndPTkR4VDdyOWJOS0dxV1h2XC9oOGtmR3UwMjQweXRHNWpHY092Qk9NTFNEclR4IiwibWFjIjoiMWYzNzQ2MDJiMjgwNWE2NDE1YmIzMDNmN2E1ZTEyMjA0ZTA2ZTcxOGYwODhhZjQ1NzgzZDNhMGQxZjczMDg3NiJ9

             Khi người gác đêm đi qua, thật đúng là Lâm Huyền tìm đến một bức tường cao, nhảy lên, đi vào phủ thành chủ.

Ads
';
Advertisement
x